Latest topics | » nhận đặt hàng các bộ nhẫn trong hitman rebornTue May 12, 2015 12:50 pm by longpro1062 » ĐTKT : Chơi game hay trúng ngay iPad AirTue Aug 26, 2014 11:06 am by binbin9xx » Đón trăng vàng- rinh phần quà lớn với iOnlineMon Aug 25, 2014 10:22 am by binbin9xx » iOnline : Đón trăng vàng – Sẵn sàng rinh iPhone 5SSun Aug 24, 2014 5:20 pm by binbin9xx » Open Beta : Ra mắt Server mới Đường tới khung thànhThu Aug 14, 2014 6:21 pm by binbin9xx » Chơi game quản lý bóng đá onlineWed Aug 06, 2014 5:44 pm by binbin9xx » Game bong da 3DFri Aug 01, 2014 8:09 pm by binbin9xx » Mở server mới game Đường tới khung thànhSun Jul 27, 2014 6:00 pm by binbin9xx » iOnline – chơi game hay, trúng ngay iPhone 5S Thu Jul 24, 2014 10:05 am by binbin9xx » Chơi game bida trên điện thoại Tue Jul 15, 2014 6:05 pm by binbin9xx » Billiard Pro: Đấu game bi-a giành Nokia. CỰC HOT!!! Fri Jul 11, 2014 11:55 am by binbin9xx » Game chơi bài trực tuyến cho di động cực hot Tue Jun 24, 2014 11:13 am by binbin9xx » Đường tới khung thành - trải nghiệm bóng đá đỉnh caoMon Jun 23, 2014 5:18 pm by binbin9xx » Kỳ lạ ngôi miếu thờ bộ phận sinh sản Fri Feb 14, 2014 9:36 pm by cocghe5993 » Danh sách mem of Vongola famiglia [update]Sat Aug 17, 2013 7:30 pm by meobibi9x » cặp SA/YA, Cuople đc iu thjx nhấtWed May 22, 2013 5:59 pm by KelForeverAlone » Mukuro Rokudo 69 FancClub - Ku fu fu fuSat Mar 30, 2013 11:27 pm by muru_tsu » Avatar Katekyo Hitman Reborn! :'>Sun Oct 07, 2012 4:56 pm by lonelysmallwolf » Trường Nhật Ngữ Top Globis Khai Giảng Khóa Mới Vào Tháng 06.2012Mon Jun 11, 2012 9:50 am by kimphuongtop03 » gokuderaFri Mar 30, 2012 8:22 pm by Nii_kun » D18 FanClub - Bucking Horse & SkylarkMon Mar 05, 2012 9:57 pm by Mishera » [Fan art] D18 (DinoxHibari )Sun Feb 26, 2012 1:23 am by Mishera » Sinful contractSun Feb 26, 2012 1:19 am by Mishera » Ai là thành viên của gia đình bên VNSharing nèo páo danh cái ^^Tue Feb 21, 2012 5:01 pm by Nii_kun » tình hình là cái diễn đàn này đang đóng cửa _''Tue Feb 21, 2012 4:42 pm by Nii_kun » (Cosplay)Ring----> Mún mua liên hệ theo chữ kýTue Feb 21, 2012 4:24 pm by Nii_kun » 8018-Mưa và MâyThu Feb 16, 2012 3:44 pm by trang_nguyen » [Fic viết - Long fic]Series : Daughter Of Mafia<Katekyo Hitman Reborn>Thu Oct 27, 2011 9:41 pm by sully_yamaka » Cùng bầu chọn cho nhân vật yêu thik nhứt trong KHR nào!!!Sun Oct 23, 2011 9:06 am by sully_yamaka » Thắc mắc - Góp ý - Giải đápTue Oct 11, 2011 6:15 pm by Kuroshi Miki |
Statistics | Diễn Đàn hiện có 375 thành viên Chúng ta cùng chào mừng thành viên mới đăng ký: longpro1062
Tổng số bài viết đã gửi vào diễn đàn là 2185 in 166 subjects
|
Thống Kê | Hiện có 5 người đang truy cập Diễn Đàn, gồm: 0 Thành viên, 0 Thành viên ẩn danh và 5 Khách viếng thăm Không Số người truy cập cùng lúc nhiều nhất là 184 người, vào ngày Thu Sep 26, 2024 10:14 pm |
|
| [KHR] Vongola 10th' s Hellish Days | |
| | |
Tác giả | Thông điệp |
---|
yuu_mukuro Civil
Tổng số bài gửi : 107 Age : 33 Famiglia : Vongola Tâm trạng : vô tư DWF point : Registration date : 01/09/2008
| Tiêu đề: Re: [KHR] Vongola 10th' s Hellish Days Sat Sep 06, 2008 5:36 pm | |
| Part 2.
*CHÁT!*
Ai đó đã vả thẳng vào má Federico thật đau. Hắn không dám nói gì ngoại trừ việc cúi đầu sợ hãi.
“Ai... cho phép ngươi tự tiện đưa người ám sát nó?!”
Hắn vừa ghét pha lẫn khiếp sợ cái giọng đó. Cái kẻ đó- môi hắn không hề cử động chút tẹo nào, nhưng âm thanh mà hắn truyền tới lại văng vẳng ở mọi ngóc ngách trong đầu, khiến Federico cảm thấy cực kì khó chịu. Hắn cúi người xuống cái người mạnh hơn cả hắn, bằng giọng run run khiếp đảm, hắn ngước nhìn kẻ ấy, nói.
“T-Thưa ngài... tôi... tôi!” Hắn lắp bắp nói, mỗi lời như một sự cố gắng cuối cùng khi gom hết dũng khí, những âm thanh ấy cứ ong ong trong đầu, ngay cả nơi sâu nhất, len lỏi trong hắn... đáng ghét...
“Sao?!” Kẻ đứng khuất sau màn đêm nói.
‘Ngươi là cái gì chứ? Đợi cho đến khi ta đạt được Vongola rồi thì ta sẽ cho ngươi đi chầu Hà bá! Chẳng qua ngươi cũng chỉ là một miếng thịt béo bở khéo để ta lợi dụng thôi!’ Hắn hớn hở nghĩ bụng, nhưng chưa kịp nghĩ hết ý nghĩ trong đầu thì đã cảm thấy một cái gì đó hình cầu, màu đen thẫm, sức nóng kinh người tông mạnh vào ngực, hất bắn ra xa. Federico chưa từng bị núi đè bao giờ, nhưng hắn nghĩ nếu điều đó xảy ra chắc cũng chẳng thấm gì so với cú va chạm vừa rồi. Mắt hắn nảy hào quang, những khớp xương trong người như gãy rời kêu lên những âm thanh răng rắc hệt như bánh đa *chẹp chẹp*, tay chân tựa như văng ra mỗi nơi một khúc *mại dzô, mại dzô, xương còn tươi đây!*, và ngay cả trái tim trong ngực có cảm giác đã tan rã thành trăm nghìn mảnh *cái này là tan nát cõi lòng*.
Federico nằm bẹp trên cỏ như miếng giẻ ướt, cảm thấy không có chút không khí nào trong ngực, hắn có cảm tưởng đang nằm dưới một cái hố sâu và vô số những hòn đá khổng lồ đang được một bàn tay vô hình không ngừng ném xuống mưu toan chôn sống chính mình. Hắn nghe chung quanh vang lên những thét, tiếng gào rú, tiếng nói xôn xao vọng ra từ trong bóng tối gần kẻ đó nhưng không nghe rõ được một lời nào, thậm chí không nhận ra giọng của những ai. Lâu thật lâu… lâu lắm, ít ra là Federico có cảm tưởng như vậy, hắn dần dần hồi tỉnh, vẫn úp mặt trên sàn đá lạnh lẽo đến lạnh cả xương tuỷ *ko phải lúc nãy nói xg cốt rã rời, tứ chi vất vưởi huh?*, cơ thể đau nhói, hắn thoi thóp thở và lắng tai nghe ngóng, lần này... kinh hoàng... hắn nghe rất rõ cái giọng lạnh tanh của KẺ ĐÓ.
“Rõ ràng là ngươi biết ta muốn nó, thế mà lại dám trái lời ta!”
Federico im phăng phắc, những tiếng thì thầm ồ ồ như từ dưới một cái hang thật sâu vọng về của kẻ bí ẩn khiến hắn cảm thấy ớn lạnh. Bằng một nỗ lực ko ngờ, hắn gượng người đứng dậy, lảo đảo, lắc lư người đưa qua đưa lại, lấy cái mà hắn gọi là áo choàng dát vàng thấm mồ hôi đang chảy ròng ròng trên trán và thận trọng bước tới kẻ lạ mặt đứng nơi tranh tối tranh sáng.
“Solus-sama... *solus- tiếng Latinh: cô độc, trơ trọi*... tại sao... không thể giết chúng dc ạh?... Và khử tên nhóc ấy đi,... còn tha mạng cho nó nữa? Nếu chúng tôi... không sớm diệt trừ hậu hoạ ngay bây giờ,... bọn chúng sẽ đến đây tìm mọi cách để giết ngài nếu chúng biết chuyện đó!” Hắn hổn hển nói, hơi thở đứt quãng từng khúc.
Ngay lúc Federico nói tên kẻ bí ẩn, từ bên trong bóng tối trước mặt hắn, có tiếng leng keng của những sợi xích khua vào nhau, một cái bóng đen bé nhỏ nhưng còn đen hơn cả bóng tối mờ ảo nơi cõi Địa ngục xuất hiện. Cái bóng ấy dần tiến về hắn,... mang theo những hơi lạnh cóng buốt đến nỗi nó có thể biến hơi nước chung quanh ngưng tụ thành những hạt băng nhỏ li ti; lúc ấy, Federico mới có thể nhìn thấy được bóng người rõ hơn.
Kẻ đó mang vóc dáng của một cậu bé trạc tuổi Tsuna *đây là hàm ý đó ^”^*, khoác trên mình một bộ đồ đen tuyền dài lết đất, một sợi xích dài được quàng qua vai thòng xuống kéo dài về phía sau khiến cho mỗi lần nó di chuyển thì lại có tiếng leng keng kêu lên. Đôi mắt cậu bé trông thật bí ẩn: ánh hoàng kim; và khi nhìn vào đôi mắt ấy, Federico có cảm giác đang nhìn vào màn đêm sâu thẳm ko có lấy một tia sáng nhỏ nhoi; mái tóc nâu đứa bé cũng trông rất gọn gàng, chỉa hướng lên trên; trên cổ và hai tay, hai chân của nó đều có đeo những chiếc vòng gai nhọn tua tủa.
Solus tiến đến bên Federico và thì thầm nói với hắn... Một kẻ ko tôn sùng mấy tín ngưỡng tôn giáo như Federico, vậy mà tin nổi ko... hắn khẩn cầu,... cầu xin Chúa... hay đấng quyền năng siêu nhiên nào đó, dù cho hắn ko tin tưởng vào những thứ lố bịch ấy,... xin Chúa cho hắn nhanh chóng thoát khỏi nỗi khổ hình.
“Ngươi biết ko, Federico? Ko dc phép giết chúng, chúng là con mồi quan trọng của ta, và... nhất là đứa trẻ đó, tuyệt đối ko-dc-đụng-đến nó, hiểu ko!?” Solus cười khẩy “Có bọn chúng bên cạnh, đứa trẻ đó sẽ sớm tìm đến đây.”
“Hah?!”
Đứa trẻ tên Solus nói tiếp.
“Vậy thì... ta mới có thể gặp lại nó!”
“Ngài ko nên gặp thằng nhóc đó!” Federico can thiệp vô câu chuyện của cậu bé bí ẩn.
“Nhưng... nó quả rất đẹp!” Solus mỉm cười thích thú, chộp lấy một chú thỏ bông sau lưng, đúng ra là từ trong bóng tối.
“Nó ko giống ngài!” Federico xu nịnh “Nó chỉ là thứ dơ bẩn! Nó...”
“Ko quan trọng... ko quan trọng. Ta quen rồi... ta hiểu cho những kẻ ko hiểu chuyện này... như ngươi vậy!”
Bắt gặp ánh mắt sắc lẻm cảnh cáo của đứa trẻ trước mắt, Federico cụp mắt lại, bặm môi, ngậm miệng lại ngay tức thì. Vốn tự đánh giá khá cao về dòng máu cao quý của bản thân, Federico ko mấy thích thú khi bị hạ thấp như vậy, nhất là bị một đứa trẻ khiển trách mới đáng khinh. Song, hắn vẫn cố ra vẻ quy phục tuyệt đối... bời đứa trẻ đó rất có quyền uy, rất quyền uy là đằng khác...
“Nó có thể phát ra ngọn lửa thuần khiết đó... từ tận đáy lòng! Thật thú vị! Ta muốn xem một lần nữa... muốn thêm một lần nữa!” Solus ve vẩy con thỏ trong tay, hất tung nó lên cao rồi nhanh tay chụp lại “Tốt rồi, có bọn kia ở đó, chúng nhất định sẽ đi cùng nó...!”
“Solus-sama!!?”
“Như vậy... ta có thể gặp lại nó... chắc chắn sẽ sớm gặp lại... sớm hay muộn thì nó sẽ trở về bên ta thôi.” Solus nói một cách vừa bí ẩn vừa kín đáo như che giấu một sự thật xấu xa.
“Solus-sama? Gặp thằng nhóc đó để làm gì cơ chứ?” Lấy lại sự bình tĩnh như mọi khi, Federico nhăn mặt, nhíu đôi mày đã xấu nay càng xấu hơn sát hẳn vào nhau.
“Còn nhớ lời tiên tri ko, Federico thân mến? Đứa trẻ đó... là ‘một phần cần thiết’!”
“....???”
“Hiểu chưa, Federico? Ngươi ko thể giết nó... và nếu ngươi tự ý ra tay sát hại nó, ta sẽ ko tha cho ngươi đâu, rõ chứ?” Solus mỉm cười lần nữa, một nụ cười Tử thần kéo theo sự chết chóc lạnh lẽo của những nấm mồ xưa.
‘Hôm nay nó nói nhiều hơn mọi khi. Nó thích “cậu em nhỏ” đến thế sao?’ Federico kinh hoàng nghĩ, nhưng mối lo của hắn ko chỉ dừng lại ở đó. ‘Ta sẽ ko tha cho ngươi: thằng nhóc đó mới thốt ra như thế, và nếu nó biết những gì mình đã làm trong sáng nay là sự cố tình,... nó đã biết và... lời nói sẽ thành hiện thực... nó ko bao giờ biết đùa... vì nó là...’
“Ta muốn nó lớn lên thật xinh đẹp.... để ta có thể tự tay xé nát nó... bằng tình yêu của ta.” Dứt lời. Solus mạnh bạo xé toạc con thỏ bông làm đôi, liệng ngay phần đầu của nó lên trước mặt Federico, hắn hãi hùng, mặt trắng dã vì khiếp sợ “Ôi, tiếc quá! Ta lại làm hỏng một con nữa rồi! Khoan, Federico!” Federico, hắn vừa mới chuẩn bị rút lui thì giật mình khi Solus gọi lại. “Nhớ,... là mang nó về cho ta đấy!” Rồi cậu khoác tay vào ko khí, ra hiệu cho hắn lùi.
Ko để Solus nhắc lại, Federico cúi chào cậu bé trong bóng đêm vây bọc, quay trở ra và chuồn đi mất hút sau cánh cửa. Lần đầu tiên trong đời, lòng hắn thầm cảm ơn nhứng đấng lố bịch đã nghe thấu lời cầu nguyện của hắn.
Solus, bóng người cậu bao bọc trong màn đêm tiến về bên trong bóng tối sau lưng, nhẹ khép cánh cửa, rồi đứng giữa căn phòng, bỗng như phát điên: cậu quay cuồng múa may, quay tròn một chú thỏ bông khác, vừa ngân nga một bài hát rất lạ. Bỗng chốc, căn phòng bỗng bừng sáng và mọi thứ biến mất, cả Solus và màn đêm bao trùm cậu, tất cả như bị nuốt chửng vào hư ko.
“Rồi... một ngày nào đó, cậu sẽ trở về bên cạnh ta, Sawada Tsunayoshi yêu quý!” | |
| | | yuu_mukuro Civil
Tổng số bài gửi : 107 Age : 33 Famiglia : Vongola Tâm trạng : vô tư DWF point : Registration date : 01/09/2008
| Tiêu đề: Re: [KHR] Vongola 10th' s Hellish Days Sat Sep 06, 2008 5:38 pm | |
| Part 3: Lễ kế vị dành cho Tsuna.
“Hiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiii~~~~~~~~~~!!!!!!! KHÔNG! KHÔNG THỂ NÀO! KHÔNG THỂ CÓ CHUYỆN NHƯ VẬY ĐƯỢC!! TUYỆT ĐỐI KHÔNG BAO GIỜ!!”
“Jyuudaime, xin người đừng quá kích động!”
“Ahaha, Tsuna mắc cỡ quá đấy mà!”
“Hết mình nào, Sawada!”
Để biết thêm chi tiết, xin liên hệ Ban biên tập Fanfic, tác giả Alone *ko cần thiết dzô Google đâu quý vị, tui sẽ xì kết ngay đây*
- -
Dino, trong cơn kích động thái quá, tuyên bố rõ ràng trước mặt Tsuna *thẫn thờ* rằng.
“Trong lễ kế vị của mình, hãy cố tỏ ra mình là một Boss Mafia thực thụ nhé, Tsuna!”
“Lễ... kế... vị! Dino-san, lễ kế vị gì?” Tsuna ngớ người hỏi. “Lễ kế vị Vongola Jyuudaime, phòng khi Đệ Cửu có xảy ra chuyện gì bất trắc! Anh nghe nói họ đã biểu tình rất nhiều để chọn ra nơi tốt nhất tiến buổi lễ... may là nhờ có Fuuta mà anh và những người khác mới kéo đến đây chúc mừng em!”
“Hiiiiiiiiiiiiiiiii!!!!!!!!!!! Không! Không! D- Dino-san, đừng đùa nữa, hôm nay đâu phải cá tháng tư!”
“Dù muốn hay không cậu cũng phải trở thành Vongola Jyuudaime, Tsuna!” Reborn trong bộ trang phục kì dị giống như tổ kén bằng rơm rớt xuống từ trên cái cây trên đầu Tsuna, lơ lửng.
“Reborn-san!” Gokudera kêu lên.
“Yo! Nhóc nhà Tsuna! Nhóc đến chơi à?”
“Lão sư Pao Pao, tôi đã tập luyện đầy đủ lịch trình như ngài và sư phụ Colonello dặn!”
“A... Ờ... Reborn... tôi tới đây... chỉ để...” Những kí ức trong quá khứ ko mấy tốt đẹp chợt lùa về khiến Dino hãi hùng, quay đầu sang mọi phương hướng miễn sao ko phải đối mắt với ông thầy cũ.
“Tsuna, đã đến lúc cậu trở thành một Boss Mafia của Gia tộc Vongola danh giá rồi đó! Đệ Cửu cũng sẽ đến đây mà chúc mừng cậu nữa đấy!”
“Tại sao lại ko nói sớm kia chứ, Reborn?!”
“Bộ tôi chưa nói với cậu hả?” Reborn ra vẻ tôi-đây-chưa-hề-bik-chuyện-đó-cả.
“Chưa bao giờ!” Tsuna nhảy người lên cao, la thật lớn. Gìơ cậu đã hiểu, lý do tại sao buổi sáng hôm nay lại quá nhiều chuyện quái dị đến như vậy, dù thường ngày cũng khá quen với những chuyện rắc rối mà Reborn mang lại nhưng Tsuna vẫn ko tài nào có thể chấp nhận chuyện này một cách nhanh chóng dc “REBORN! Tớ nói rồi! Tớ ko muốn là người của giới Mafia, càng ko muốn trở thành Boss!” Tsuna hét lên.
“Ko phải khi chiến đấu với Byakuran, cậu đã thốt lên rằng: “Ta sẽ ko để ngươi tiếp tục làm hại những người ta yêu quý nữa! Dù với bất cứ giá nào, ta cũng sẽ bảo vệ họ!” “
“Nhưng như thế ko có nghĩa là tớ phải trở thành Boss Mafia! Vả lại, lúc đánh nhau với Byakuran ko thể so sánh với lúc này! Tớ chỉ buột miệng nói ra vậy thôi!” Tsuna cãi lại. Reborn, nhảy xuống từ bên trong cái kén, nhéo mạnh vào mu bàn tay Tsuna, cậu rú lên đau đớn.
“Owowowow! D-dừng lại, tớ chịu thua!”
“Vậy thì mau chuẩn bị đi, Đệ Cửu và những quý tộc các Nhà sắp kéo cả về đây rồi đấy! Gia đình cậu hình như đến đông đủ rồi!”
“Gia đình tớ... chẳng lẽ...” Tsuna muốn ngất tới nơi.
“Tsu-kun, Kaa-san đến đây!” Mẹ Nana đứng trước cổng trường, vẫy tay với cậu *trố mắt hết cỡ, ngoác mồm ra ngạc nhiên*, bất ngờ hơn là cái dáng người đang quàng tay dập dìu với mama của cậu.
‘Otou-san... sao Otou-san lại đến đây! Còn cái trang phục quái dị ấy là gì?’ Tsuna nghĩ bằng sự sầu thảm ko chịu nổi, ngó cái bộ vest đen cực đỉnh của papa, hỡi ơi, còn cài thêm một đoá hồng trắng trước ngực nữa chứ, tệ hơn là gần cổ áo, một gia huy nhỏ của Nhà Vongola in đậm lên trông rất nổi bật, ko kéo lại làm to chuyện với mấy đứa bạn cùng lớp nữa cho xem.
“Tsuna, Papa&Mama đến rồi đây!” Iemitsu kêu to “Papa đi trước nhé, con trai!” Từ đằng xa, hổng biết con trai có nhìn thấy rõ ko, ông nháy mắt, một trái tim cỏn con bay ra.
“Được rồi, Tsuna, hãy mau chuẩn bị trang phục đi, lễ kế vị của cậu sắp tới rồi đó!” Reborn nói, nhảy lên lưng Tsuna bất ngờ khiến cậu ta té ngã ra đất trong khi Reborn nhún nhảy lên như thể đang nhún trên một khối lò xo mặc dù cái khối mềm mềm cậu đang nhún ko phải là một loại giường nệm êm ru hiệu Kimdal. Nhảy đến chán chê, cậu nhóc nhỏ thó nhảy xuống, bỏ mặc cậu bé tóc nâu nằm thẳng cẳng rên xiết vì mấy cái xương đang kêu lên răng rắc.
- -
“Nhìn kìa! Đấy ko phải Nữ hoàng màn bạc Mandona sao? Ối, nhóm Maroon 5 iu quý của tôi, sao họ lại đến đây!”
“Daniel Ractisfer!”
“Paris Hilton!”
“Tổng thống Mỹ Geogre Bush!”
“Hoàng tử Harry của nước Anh!”
... v.v...
Học sinh trường Nami quá đỗi bàng hoàng, ko biết vì lý do gì trấu gì mà hình như tất cả những nhân vật được xem là “những kẻ gây scandal” hay “ng` nổi tiếng đương thời” lại xuất hiện trong khuôn viên trường Nami. Đa số họ đều có chung một điểm là vận toàn là trang phục đen; một số, hình như muốn nổi trội hơn, đeo cả một bộ kính đen cho trọn từ đầu tới chân *ko bik kính mát hay tại vì... cận*
Với các cô tiểu thư danh giá xinh đẹp, họ càng nổi bật hơn những chàng trai với những chiếc váy lụa thêu nhiều đường nét tinh tế hay viền đăng ten dưới vạt váy bên dưới. Càng lúc, nhiều người càng tập trung đến đông hơn.
Ko khỏi mong đợi một lão tài phiệt ghé thăm, chiếc xe Limo màu đen dài quá trời đất hiện đang ở bên ngoài tiến đến gần cổng trường. Từ bên trong, một đoàn người áo đen khác bước ra, trông rất ra dáng những nhà quý tộc hay lãnh đạo cao cấp, họ tiến vào bên trong khuôn viên trường, mặc cho đám học sinh thì thào bàn tán hay chỉ trỏ.
Thình lình, một đám người áo đen tách riêng khỏi nhóm sau khi một cụ già cầm quyền trượng nói gì đó với họ, tiến đến gần một khúc sân cỏ nơi các siêu sao thần tượng trường *trừ Tsuna biến thái* đang đứng ngó mà ngớ người *chỉ riêng Tsuna thôi, mấy người khác biết hết rồi*.
- -
Một nhóm 12 người *trong đó Tsuna đoán chắc toàn là Mafia* chạy vội ra chỗ nhóm cậu. Dẫn đầu là một người đàn ông cao lớn, nước da sậm. Đứng cách xa chừng mười bước, người đàn ông đó cùng nhóm kia cúi đầu, lên tiếng.
“Xin đón chào Vongola Juudaime. Tôi là Silas, xin được hộ tống người đến nơi diễn ra lễ kế vị.”
Tsuna mở to mắt, cậu ko quen cái cách ứng xử tôn kính cậu như một ông hoàng con như thế này, cậu cảm thấy hơi chút ngượng ngùng...
“Không cần phải vậy đâu.”
Silas lại cúi đầu.
“Tôi xin lỗi vì không có vị nào có chức sắc cao hơn ra nghênh tiếp người, vì tất cả mọi người đang bận rộn chuẩn bị cho những nghi thức sắp tới. Nhưng chúng tôi được lệnh, nếu ngài và các Guardian có mặt, xin hãy lên đường ngay. Sự hiện diện của người là sự kêu hãnh của chúng tôi.”
“Hiiiiiiiiiiiiii!!!”
“Tuyệt quá, Jyuudaime!”
“Không... không... tôi ko muốn như vậy mà!... Reborn!” Tsuna quay sang cậu nhóc đang ngồi vắt vẻo trên vai Yamamoto.
“Muộn rồi! Nhìn đi!” Reborn ra dấu hướng đằng xa. Dường như mọi thứ xảy ra quá nhanh khiến Tsuna ko kịp mở lời nói thêm nữa. Ngôi trường Nami, biến dạng mất rồi! Nó thành một toà lâu đài mất!
Hồ bơi của trường, nay được bày vẽ thêm hằng hà những cái bàn tiệc dc phủ lên với những tấm khăn trắng muốt, cạnh chiếc bàn là một cây umbrella thật to, trùng màu với nó. Bên trên tấm khăn là những khay rượu đủ loại dc những anh bồi lịch thiệp rót vào mỗi khi có khách quý trao ly ra; ghế ngồi thì khỏi nói, tuỳ theo sở thích của từng vị mà có nhiều loại khác nhau: có loại ghế nệm mượt như nhung, có loại trải trân châu đá quý lên, còn có người mang theo tấm da thú của báo/hổ/gấu lên mà trải, êm hết biết...
Bên phía khác, cũng dc trang trí tráng lệ ko kém, dĩ nhiên, qua những bàn tay tài hoa của Vongola, ai mà ko lấy làm khâm phục khiếu thẫm mỹ của họ *và tên nào ngu lên tiếng phản đối thử xem, bị thủ tiêu là cái chắc* Những vị khách *dân Mafia* hình như đã tập trung khá là đông đủ... và khá đông; nhưng may thay là đám học sinh trường ko bị đuổi về thẳng cẳng, chúng dc phép ở lại, xem như một món quà từ mấy ông chủ Mafia vì đã “chăm sóc” ông Boss trẻ tuổi của họ trong những khoảng thời gian qua. | |
| | | yuu_mukuro Civil
Tổng số bài gửi : 107 Age : 33 Famiglia : Vongola Tâm trạng : vô tư DWF point : Registration date : 01/09/2008
| Tiêu đề: Re: [KHR] Vongola 10th' s Hellish Days Sat Sep 06, 2008 5:44 pm | |
| Part 4.
Tsuna đưa mắt nhìn quanh, cậu đang ở trong một căn phòng thật to và tráng lệ, ko thể ngờ rằng cách đây ít phút nó còn là một căn phòng thể dục tồi tàn. Các bạn cậu, kể cả những người khác trong gia đình *Mafia* cũng đều có mặt cả ở đây.
Thiệt là khó chịu, mấy tay thiết kế+thợ may chuyên nghiệp bao đời nhà Vongola cứ loay hoay mãi... chỉ có mấy cái số đo thôi mà họ đã dùng dằng gần nửa tiếng rồi. Cho đến khi Tsuna hỏi vì sao, họ nói *thật may là nói bằng tiếng Nhật*.
“Trang phục của Jyuudaime và các Guardian của người là một phần tất yếu quan trọng của lễ kế vị, chúng tôi ko dc phép sai sót trong khâu đo đạc dù chỉ là một mi-li-mét nhỏ nhoi.”
Và... ơn trời... như một cái máy, Diara-san *hình như là đội trưởng* phắt đứng dậy, kính cẩn nghiêng mình cúi chào và bước ra khỏi phòng, theo sau là mấy cô nàng điệu đàng vừa lấy số đo cho cậu. Diara-san, anh ta khi bước ra, khiếp... ngoe nguẩy trong một cái quần da mới toe có viền những đăng ten màu mận chín *mà theo quan điểm của anh thì đó là màu kiểu mới theo modern hiện thời! Hâm hâm!! o__O” *
Sau vài phút *nhanh quá vậy, tốc độ tên lửa chứ chả chơi ^”^*, biệt đội “thiết kế trang phục” cho các “bố già” tái xuất hiện. Họ dẫn Gia đình Tsuna đến một cái tủ áo. Là tủ áo nhưng nó rộng đến nỗi người ta có thể chui vào giữa tủ mà vẫn ko thể thấy vách tủ ở đâu, Tsuna thấy trên những cây sào dài cả mấy trăm mét là hàng ngàn bộ quần áo, hết bộ này tới bộ khác xoay thành vòng tròn *cái này là do những thuật sĩ tạo ảo giác vậy thôi*
Khó chịu dễ sợ... Reborn cứ bắt ép Tsuna nhà ta thử từng bộ vest một, ko thể đếm nổi số vest mà cậu đã thử,... khủng khiếp quá!
Mụch đích của toàn bộ vụ tổng tuyệt trang phục này là để chọn cho Vongolaf Jyuudaime tương lai một chiếc cho cậu mẳctong buổi lễ kế vị, buổi ra mắt với toàn thể các Gia tộc Mafia lừng lẫy.
Phải nói đúng là ác mộng khi cứ bị mấy cô miệng hô má hóp mặc váy dài lộc xộc có đường xẻ bên hông hay một vài tua rua liên tục cởi nút áo, lôi hay ấn cậu vào hết bộ này đến bộ khác. Giờ Tsuna đã hiểu cảm giác của mấy cô người mẫu, ko ngạc nhiên vì sao họ lại sử dụng nhiều thuốc kích thích đến như vậy.
Rốt cuộc, Tsuna đành phải van họ, nài nỉ rằng mình sẽ ko chạy trốn nữa, tự cậu sẽ tìm cho mình một bộ đồ thích hợp. Và Reborn nói dõng dạc, chĩa súng đe doạ.
“Không được, cậu sẽ làm mất thể diện Vongola mất! Tsuna vô dụng!”
Thật quá đáng!!
Tsuna tưởng chỉ phải nghe những lời kiểu ấy như thế từ mồm mấy đứa bạn học trong trường là đã quá lắm rồi... Thử hỏi trên đời này có ông gia sư nào lại đi hành hạ học trò mình *như một món đồ chơi* như thế chứ? Mà cậu chỉ là muốn có một bộ đồ đơn giản thôi chứ nào có yêu cầu gì quá đáng đâu?
Nhưng nghi lắm... Chắc chắn Reborn sẽ nghĩ ra đủ kiểu khác người với những bộ vest của cậu cho mà xem. Sao cậu không thể có một người thầy bình thường như bao người khác hả?! Sao cậu ta không thể như những người khác?! *noi gương họ mà xem,... PẰNG,... gương đâu mà noi, Reborn bắn vỡ nát như bụi vũ trụ rùi*
Cậu đã làm gì nên tội mà phải chịu cơn ác mộng kinh hoàng Reborn lấy việc cười nhạo những khiếm khuyết của cậu học trò khốn khổ vô vụng rồi hành hạ làm thú vui?
“Tsuna là đồ chơi của tôi- ý tôi là học trò!”
“Cuối cùng cậu ấy cũng nói mình là đồ chơi! Một món đồ chơi!?”
Yamamoto thì nghĩ nó chỉ là trò chơi, cứ khúch khích cười suốt, có vẻ rất khoái trá *hay ngây thơ “chuối sến” đây?! Ai mừ bik, có god bik* trước những câu phát ngôn “đầy dí dủm” vừa rồi. Bỗng, Dino đứng bật dậy viện lý do phải đi chào hỏi mấy ông tr ùm bên ngoài và rời khỏi phòng. Tsuna hiểu mà, cứ ở cạnh Reborn một lúc thôi là ai cũng nhanh nhanh chóng chóng viện cớ này viện cớ nọ để biến mất *dzọt lẹ* cho xong. Nhưng đáng nhẽ ra... anh phải tìm cách giải cứa cho cậu em trai đồng môn này nữa chứ?
Số phận cậu sao lại hẩm hiu thế này...
May thay, tự Tsuna tìm lấy rất nhiều bộ lễ phục *theo kiểu Mafia như lời đe dọa đen tối của Reborn “Tôi sẽ cho cậu trần như nhộng thay vì mặc quần áo đấy!”*, nhưng không có bộ nào vừa vặn, nên Tsuna đành miễn cưỡng phải nhờ một cô hầu gái tìm giúp.
Gokudera chơi một chiếc áo sơ-mi toàn màu đỏ tía- màu ưa thích của cậu- may là bộ này bớt quái dị hơn những gì Tsuna tưởng tượng, rồi khoác lên mình chiếc áo vét màu đen.
Yamamoto, như lời Reborn, chọn một chiếc áo xanh dương hơi sậm sắc; Ryohei áo vàng hơi gần sắc cam; Lambo, như thường lệ, mặc một chiếc áo da bò chạy lung tung chọc phá mọi người, nhưng rồi sau khi bị giáng một cú đá trời sập từ Reborn…
“Gotta… stay… calm…” Nhóc Lambo oà khóc, móc ra từ trên mớ tóc xù khẩu Bazooka 10 năm rồi chui tọt vào bên trong.
*BÙM!*
Khói bay mù mịt, và xuất hiện bên trong là chàng đệ nhất tài tử, Lambo lớn của 10 năm trong tương lai. Chỉ có điều, anh ta đang quýnh quáng cài khoá quần lại… nhưng không thể làm nhanh chóng vì tất cả những người trong phòng đều đang chăm chú nhìn anh ta một cách bất ngờ, một số cô hầu gái bắt đầu chảy máu cam ròng ròng, nặng nhất thì sặc máu miệng.
“Đến đúng lúc lắm, Lambo lớn, Thunder Guardian.” Reborn nở một nụ cười nham hiểm dưới vành mũ.
Lấy lại bình tĩnh, Lambo lớn nói.
“Chào cậu trẻ Vongola. Lần này tôi đang vào nhà xí thì bị gọi đến, thật là…”
‘Có ai hỏi cậu điều đó đâu chứ?’ Tsuna thầm nghĩ, môi trễ xuống.
“Mau thay trang phục đi, con bò ngốc!” *may mà Bianchi đã sang phòng thay đồ cho các tiểu thư cùng I-pin, Haru và Kyoko rồi, nếu ko, Lambo đừng hòng sống sót mà dự tiệc tùng*
“Phải, phải, cậu nên thay nhanh kéo nhóc bắn kẹo đồng ấy!” Yamamoto cười cười.
“Tất cả hãy tỏa khí huyết cực hạn hết mình nào.” Ryohei bắt đầu màn bốc lửa đầy nhiệt huyết “Lần này, tôi nhất định sẽ lôi cả đám kia vào CLB Boxing mới thôi, AHAHAHA…”
‘Oni-chan lại như thế nữa rồi, chả thay đổi gì cả.’
“Sawada, với khả năng tiềm tàng của cậu, chúng ta sẽ cho thế giới thấy ngôi sao Boxing.” Lần này, đôi mắt Ryohei cháy bừng lên ngọn lửa.
‘Đôi mắt gì mà bùng cháy dữ dội quá!’ Tsuna cảm thấy như có chuyện không hay.
Ryohei tiếp, trỏ một ngón tay lên bầo trời ở bên kia ngoài cửa sổ.
“Cậu có thấy ngôi sao đó không, Sawada? Đó chính là Thiên đường Boxing rực lửa.”
‘Cái quái gì thế này? Mình chưa bao giờ từng nghe gì về ngôi sao ấy cả!’ Tsuna lắc đầu.
“Đó là ngôi nhà của những trận vô địch Boxing thế giới! Hãy tiến lên ngôi sao ấy, Sawada!” Tsuna rặn lên tiếng ‘Hiiiiiii’, nghĩ một cách ngu ngốc *quay mặt sang hướng khác* ‘Làm sao mà thấy một ngôi sao giữa một buổi sáng thế này chứ? Oni-chan nguy hiểm quá!’
Riết như vậy, sau một hồi luyên thuyên về Boxing, cuối cùng Ryohei cũng buông tha cho Tsuna khiến cậu nhẹ nhõm khôn xiết, thầm cám ơn trời.
Trở về với những người khác, vẫn đang phân vân với những bộ đồ chuẩn bị cho những chuyện sắp tới. Tsuna loay hoay chờ mãi quần áo của mình đến sốt ruột, và cho đến khi cậu nhìn sang hướng khác, hướng về Gokudera, cậu nhận ra trang phục của cậu ta từa tựa như lão “dê” Shamal. Thấy biểu lộ tò mò của Boss, Gokudera cắt nghĩa.
“Khi còn bé, Shamal đến lâu đài của tôi một thời gian, tôi đã bắt chước lão ta rất nhiều thứ. Không chỉ quần áo, kiểu tóc mà còn cả kĩ năng xài bom nữa. Những lúc ấy, tôi luôn không nói năng minh bạch đàng hoàng mà hấp tấp tuôn ra ngay những gì vừa mới thoáng qua đầu như những kẻ khác. Sau những tháng được Shamal dạy dỗ, tôi đã biết đắn đo, cân nhắc trước khi nói.
Cứ nghĩ sẽ phải nói năng một cách quá nghiêm túc, kiểu cách như mấy bố già Mafia đã đủ ớn rồi, Tsuna nghĩ ‘Tuy nói là vậy nhưng trông cậu chả chín chắn hơn chút nào, Gokudera-kun!’
“Thiệt là đáng xấu hổ, xin lỗi người, Jyuudaime. Tôi đã làm ô danh người, không đáng mặt trở thành cánh tay phải.” Cậu ta tự trách móc mình.
“Không sao đâu, Gokudera-kun! Tớ không để bụng đâu.”
“Còn một chuyện nữa. Shamal… như mấy tên ngốc khác nói, thiên tài…” Cậu ta ‘hừ’ lên một tiếng rõ to “… không thể phủ nhận chuyện đó được. Khi thấy tôi bắt chước kiểu tóc của lão ta, lão bắt đầu chú ý tới từng nhất cử nhất động của tôi suốt. Mỗi khi tôi nói ‘không’ hay ‘không thể’, lão ta liền nhổ ngay một sợi lông mũi của tôi.”
“Ôi không!”
Gokudera rầu rĩ.
“Nhưng đó là sự thật.”
“Ông ta nhổ bằng nhíp chứ?!”
“Không, bằng móng tay. Sau khi dùng lũ muỗi ba vòi khốn nạn đó làm tê liệt toàn thân khiến tôi không thể cử động.”
“Úi! Đau thấy mồ!?”
“Tôi bảo lão ta dừng lại, bảo không bắt chước nữa, nhưng lão ta một khi đã làm là phải là cho đến cùng. Sau mấy tháng bị nhổ lông mũi, tôi liền nảy ra một sáng kiến” *tốt nhứt mọi người đừng nên bắt chước kẻo tui bị hiểu nhầm là xúi dại* Gokudera hơi do dự rồi tiếp “Dùng một quả bom cực nhỏ, tôi cho nó vào đốt ráo sạch lông mũi…”
“…?!”
Mặt Gokudera đỏ bừng “Rồi lão ta còn nhổ thêm một điểm còn nhạy hơn.”
Tsuna vội hỏi *trông ngốc cực kì* “Là chỗ nào?”
Mặt cậu ta còn đỏ bạo hơn nữa “Xin lỗi người, Jyuudaime. Tôi không nói được. Ngượng lắm.”
*Sau buổi tiệc, gặp Shamal một mình Tsuna hỏi, ông ta cười nắc nẻ, bảo: “Lỗ tai” với cái nháy mắt tinh tế, tất nhiên không dành cho cậu mà nhắm vô mấy cô tiểu thư đằng kia*
End Hellish Days IX.
~ Bạn dám đọc tiếp Fic này ko? ~ | |
| | | yuu_mukuro Civil
Tổng số bài gửi : 107 Age : 33 Famiglia : Vongola Tâm trạng : vô tư DWF point : Registration date : 01/09/2008
| Tiêu đề: Re: [KHR] Vongola 10th' s Hellish Days Sat Sep 06, 2008 5:49 pm | |
| Extra V *Part 2 of Chap IX*: Cơn mưa ếch! Voi ị!“Hiiiiiiiiiiiiii~~~~~~~~~~~~~~~~!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!! KHÔNG! KHÔNG THỂ NÀO! KHÔNG THỂ CÓ CHUYỆN NHƯ VẬY ĐƯỢC!! TUYỆT ĐỐI KHÔNG BAO GIỜ!!” Hổng biết cái giọng mèo quào thảm thiết này có thân quen dzới các crazy fan KHR ko? OK, đó là của Tsuna nhà ta. Vì sóng âm lớn, ta có thể tương đương nó so với phương trình ax2 + by + c = xxxyyy mang tên “tiếng thét Vongola Maximum”; trước hết, hãy giải nghiệm bài toán này, *HIIIIIIIIIII!! Mừ, này là pt gì dzậy, pà bik tui tức 27 dốt Toán đến đâu hông mà bày đặt thách đố* trong đó, x là lượng thời gian còn đậu lại vớt vé khi gần ngủm đậu hủ, y là tổng chi phí tiền bảo hiểm trích ra nếu chẳng may rớt thiệt hay BÙM BÙM, và c là vvvvvvv (*chặc... chưa nghĩ ra cái này là gì, chắc là... số mộ phần hay huyệt mộ cần đào trong nay mai. Nghe có lý à nhen, OK, đã dc kiểm chứng hàng tiêu dùng 9001-2003, cho qua*), từ nghiệm “chưa ai bik” ta suy ra kết quả cuối đời CHẾT CHI... CHẾT CHI... & 3...2...1..ZERO... BOOM!: hậu quả của phương trình “tiếng hét long trời lở đất” thật ghê gớm, giờ hãy tường thuật lập lại hồ sơ vụ án từ đầu tới đuôi coi nào: Tsuna ko ngờ rằng đúng lúc cậu hét lên, dòng máu nóng của Vongola chảy trong huyết quản cậu sôi lên sùng sục tần số âm thanh của tiếng hét tăng lên gấp trăm ngàn lần vang lên tận trời xanh. Xui cho mấy ông phi công đang lèo lái ăn bát vàng trên trời, sóng âm ko-rõ-từ-chốn-khỉ-ho-cò-gáy-nào mừ làm loạn cả những thiết bị định hướng của máy bay khiến nó lên-xuống-trái-phải-uốn-vòng-lượn-ẹo trên ko trung, vi phạm Điều luật thứ 45 của bộ luật Hàng không Quốc tế: ko lạng lách đánh võng, phạt đền tỷ đôla vì xem thường mạng sống iu quý tẩm mồ hôi nước mắt của mấy cha kĩ sư thiết kế, cụ thể là mấy chiếc máy bay Booing iu dấu sau nhiều năm nghiên cứu cho ra trống ra mái... Cám ơn nhìu lắm lắm! Cung hỷ! Nhờ sóng âm “thét vang” dc khuyếch đại khủng khiếp, phần nhờ dòng máu Vongola trong Tsuna dzô dziên dzô cớ trào sôi máu ko đúng lúc, phần “nhờ” Tsuna kích động quá trời quá đất nên cái sóng âm thanh đó đã tác dụng lên các khoang máy bay khiến nó trở thành một cái lò vi sóng khổng lồ... và... KABOOM tráng lệ... cái gì rớt xuống thì chốc chốc sẽ bik sau... Sóng âm thanh Vongola Tsuna *tui tự đặt, ko chừng sắp nhận giải Nobel trùi, khứa khứa* phát ra từ miệng hậu duệ nhà Vongola làm các phân tử nước chứa trong vật chất dao động tới 250 triệu lần/giây, chúng va đạp vào nhau và làm máy bay nóng lên. Những thứ có chất nước, bất kể size lớn nhỏ đều chuyển sang trạng thái sôi dưới tác động của loại sóng này... Tên ngốc nào đã từng cho trứng vịt/gà sống vào lò vi sóng thì chắc rõ kết quả thế nào chứ? Ôhôhô, xui thay, sẽ chả có trứng mà sẽ... BOOM, nghe mama giảng đạo về mớ hổ lốn trong bếp+ tiền phí sữa chữa lò cho coi. E hèm, nghiêm túc lại cái đã... E hèm, xét theo vật lý học, sóng Micro trong lò vi làm trứng nóng lên, các phân tử nước bên trong lòng đỏ biến thành thể hơi, hơi nước ko thoát dc ra ngoài do vỏ trứng có vỏ và lớp màng kín bọc chặt, nên tích lại và tạo nên một áp suất rất lớn lên lớp vỏ phía trong của quả trứng. Và... đến một lúc nào đó là... BOOM, áp suất đủ mạnh làm quả trứng KABOOM... Oyaya... nói về trứng mà quên khuấy mất vụ Tsuna làm gì với máy bay trùi. Huhm... Gzee... Như đã nói, bên trong máy bay bốn bề bao quanh là kim loại cấp A nên # cái lò vi sóng; thế là sóng Vongola Tsuna gặp kim loại sẽ phản xạ trở lại, cho nên vật ở chánh giữa đã chịu tác động của sóng và bị nóng lên... KABOOM *ứ ừ, sao mừ tui khoái BOOM+KABOOM quá à* Tầm xàm bá láp đủ rùi chưa quý vị, mời quý cô quý bác quý anh chị em con em chú bác họ xa dượng ba mợ cậu họ ngoại... xem diễn tiến sắp tới *hãy giục pé 27 sang bên cái, xin tạ lỗi cùng quý pà kon cô bác lần nữa!* - - Một ngày bình thường như bao ngày, cả đám học sinh trường Nami ra ngoài nghỉ giải lao buổi chiều thì một đám mây bay ngang mặt trời *mà hình như ko phải cho lắm, thông cảm, mắt tui độ quá nặng...*. Sau đó, một đám nữa, rồi một đám khác nữa, bầu trời đầy những gợn màu tím nhợt, ghê rợn, nó tối dần thành màu chàm rồi từ từ chuyển đen, như hắc ín. Một đám học sinh đứng lớ xớ gần cửa lớp, ngại ngần, không ai muốn mình là người đầu tiên bước ra ngoài trời. “Trời ơi, lũ ngu!” Một thằng hỗn xược bên năm ba ré lên “Đi ra lẹ lên! Có tí xíu mây đó mà tụi bây sợ cái gì hả?” Để bày tỏ sự khinh miệt những đứa khác, nó đẩy dạt đám đông qua một bên và xông vài bước ra ngoài sân. *BỘP!* Một con cóc rớt độp xuống đầu nó, và rồi thêm một con khác. Khi cái con cóc tục tiểu thúi tha đáp phịch xuống đầu tên khùng đó, miệng nó há hốc ra. Đến con thứ hai thì nó thét lớn lên và chạy trân trối trở vô đám đông. Coi bộ sau hồi ức tuyệt đẹp này nó sẽ ăn chay suốt đời và nhất là ko có món cóc xào cóc nướng nữa... Trời thiệt là... Thế rồi... nghe tiếng than trời của tác giả, trời tức giận đổ một cơn mưa ếch, nhái *à há, của nợ của vụ BOOM&KABOOM máy bay đây, bắt quả tang nhé. Thú thật là phương trình trên ko hợp lý nữa vì chả mạng ma nào đi đời tổ tông cả, chỉ có đám lưỡng cư này thui, tương đương máy bay chở thực phẩm tươi sống cho nhà máy chế biến lưỡng cư lưỡng tính trơn nhách trơn nhầy mắt lồi miệng %#%^$#$*. Vài đứa rú lên, lùi vô trong lớp, mấy đứa khác thì đưa tay hứng ếch, nhưng cái lũ sinh vật nhớt nhầy này rớt với lực cực mạnh đến nỗi có những tiếng thét vang lên cùng những bàn tay rụt ngay tức thì. “Ui da!” “Cứu với!” “Tránh xa ta ra, lũ lưỡng cư tởm lợm!” Từ đằng xa, chúng còn nghe thấy tiếng còi cảnh sát rền vang, tiếng xe cứu thương, xe cứu hoả rú inh ỏi khắp thị trấn. Ồ hô, vậy ko chỉ trường Nami chịu hoạ, mà ngay cả nguyên một thị trấn cũng đồng lòng chung sức sẻ chia đồng cam cùng khổ cơn mưa hải sản, thật đáng khâm phục, khâm phục. Mai này tui sẽ hiến dâng cho từng nhà một cái bằng chứng nhận đóng dấu son của hãng ÉP PỒ mới dc. Khứa khứa, tui bắt đầu khoái vụ này trùi đây! Loáng sau, theo lệnh hiệu trưởng Nami, cả đám hs cùng dung dăng dung dẻ *ko dắt trẻ đi chơi* lượm ếch = lưới+thùng+bao. Thiệt, tui là tác giả mà cũng ko rõ ếch có rơi xuống trên khắp hết cả thị trấn Nami ko, hay chỉ đơn độc một vùng nhỏ nhí nhéo thôi? *hé hé... cười nham nhở/hiểm* Tui chưa trổ hết tài phá hoại gia cang mấy đời đâu! Cứ chờ mừ xem! Dĩ nhiên, ở đây, tui là thượng đế chí tôn vô song oai dũng, úi chà chà, nhờ đó mà ko ai phát hiện một điều bất thường nữa. Chuông nhà thờ lớn nhất ở khu bên cạnh trường Nami bắt đầu đổ, kéo theo những tiếng hò hét hoà nhịp thêm, và chẳng mấy chốc, tiếng chuông báo tử vang lên khắp thị trấn, ko chịu dừng, cứ đổ hoài, đổ hoài vậy đoá. Cuối cùng, hãy về với trường Nami. Dè đâu tất cả mù hết thuốc chữa, ko ngờ đời cũng còn sót một tên cũng có ng` tinh mắt đấy chứ. “Có một con voi trong sân trường kìa!” Tất cả mọi ng` đều quay ra ngó, đúng thế. *voi đực chính cống rớt từ máy bay, nhưng doushite nó ko hề hấn, xin thưa rằng, vì nó là voi Indian, và nghề nghiệp chủ yếu để nuôi sống vợ con nó là làm vũ công balê Tam đẳng. Chỉ với cú xoay đúp điệu nghệ+vài tuyệt kĩ trượt băng nghệ thuật mà nó học lóm từ mấy chuyến lưu diễn bên Xômali *mừ bên đóa có sàn trượt băng ko ta ơi?*, nó đã nhanh chóng lấy lại thế cân bằng, giảm đi ma sát ko khí+tốc độ góc+gia tốc góc theo công thức của Định luật bảo toàn Momen động lượng lớp 12 vừa rùi: Momen quán tính I x Ômêga I = Momen quán tính II x Ômêga II.* Chiếu theo CT, ta tìm ra cái-gì-tui-cũng-ko-bik-nữa *xin cầu kíu* Và giờ, Tsuna- kẻ đã bị quẳng đi từ này giừ đã quay lại chiến trường hỗn loạn. Hãy tìm hỉu xem cậu sẽ sa-sao-đây? *tui vô can nhé* “Ra là mày! Đồ ôn dịch oắt con. Hóa ra mày là tác giả cho tất cả mớ tạp nham & đống rối loạn ngoài kia, làm tao phải nai cái lưng già mừ dọn dẹp. Mày cũng đừng có nhắc đến cái con voi đó nữa! Mẹ kiếp nó, *sorry, mẹ nó chết từ đời tám hoành nào trùi* suýt chút nữa thì nó đè chết tao thành mớ tép khô!” Tay bảo vệ mới dzô trường ko lâu hét. “Rùi sao?” Tsuna hỏi, ko kìm nổi tò mò. “Biến khuất đi rồi, bị mấy cha xiếc thú bắt... nhưng... phân của nó thì KHÔNG. Cả những vết chân dẫm phân xấu xí hôi hám của nó trên bãi cỏ cũng ko dọn dc, chúng dính cứng ngắc, còn lũ bọ xít/hung/... thì thi nhau mà lăn tròn cái mớ đó về tổ chuẩn bị cho đợt ngủ đông sang năm. Còn mày, nếu ko phải mày thì cái tên nhóc láo toét Hiba gì đó sẽ ko cắn tao ra nông nỗi này!” Nói rồi, hắn chìa cái mông ra cho Tsuna nhìn, 2 chữ X bắt chéo nhau, ịn hẳn lên đỏ hoét “Mày nhớ đi nhóc, lần sau mà để tao bắt gặp là tao sẽ vặn cổ mày ra rồi nhét vô cái đống phân đó!” “Hiiiiiiiiiiiiiiiii~~~~~~~~~~~~~~~~`!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!” Cấm chôm... ý quên... chấm côm, Happy End *cái con khỉ mốc*. | |
| | | Lianchi-hahi Civil
Tổng số bài gửi : 118 Age : 30 Đến từ : 1 thế giới song song Famiglia : vongola DWF point : Registration date : 01/09/2008
| Tiêu đề: Re: [KHR] Vongola 10th' s Hellish Days Mon Sep 08, 2008 3:07 pm | |
| Hay lam !! cma on vi tat ca Ma cai nay co tat ca bao nhieu phan the? de tui biet ma len thuong xuyen de doc
Cảm phiền lần sau bạn nhớ viết bài có dấu. | |
| | | yuu_mukuro Civil
Tổng số bài gửi : 107 Age : 33 Famiglia : Vongola Tâm trạng : vô tư DWF point : Registration date : 01/09/2008
| Tiêu đề: Re: [KHR] Vongola 10th' s Hellish Days Tue Sep 09, 2008 4:18 pm | |
| @Lianchi *khứa khứa, họ hàng với Bianchi à?*: Thanks vì đã com. Fic này... theo như suy đoán... KO BIK CHỪNG NÀO HẾT *nhưng đừng lo, tư tưởng sẵn có hết trùi, chỉ việc dồn nội công vô huyệt Đan Điền mừ viết (gõ bàn phím) Yuu vừa viết xong chap mới, nhưng vì cái compu-chan hư nên... Sr, ko up lên ngày hôm nay dc, chap này *theo dự tính* hay chap sau sẽ có đánh nhau kiểu fantasy *phiên bản Ring Conflict* Mong Lianchi đón đọc | |
| | | Lianchi-hahi Civil
Tổng số bài gửi : 118 Age : 30 Đến từ : 1 thế giới song song Famiglia : vongola DWF point : Registration date : 01/09/2008
| Tiêu đề: Re: [KHR] Vongola 10th' s Hellish Days Tue Sep 09, 2008 6:05 pm | |
| hay đấy !! tui viết có dấu rồi đó nha!! Còn về truyện này thì phải đọc thôi ! mà công nhận đọc hay lắm nhưng chỉ có 1 điều là tui vẫn chưa đọc đến trang thứ 2 ( T_T ) Còn việc cậu up chấp mới thì từ từ nha? tui bị cận đóa | |
| | | yuu_mukuro Civil
Tổng số bài gửi : 107 Age : 33 Famiglia : Vongola Tâm trạng : vô tư DWF point : Registration date : 01/09/2008
| Tiêu đề: Re: [KHR] Vongola 10th' s Hellish Days Sun Sep 14, 2008 3:22 pm | |
| @nhàm, chán, chưa có gì mới, đi dạo loanh hoanh điên, yuu xin lỗi vì chap này chả có gì mới, dạo này bí ý tưởng hiện tại quá Hellish days X: Eirlys.
Part 1: Lời chúc phúc.Ai trong số đám khách mời Mafia cũng mang cho mình một bộ mặt đằng đằng sát khí sau lớp kính đen, không thì cũng là tâm trạng quá khích đến HẾT MÌNH *cái này là tự Ryo cho lấy, tui ko liên can* Đám đông mỗi lúc một xì xào bàn tán càng to hơn, chủ yếu là về những vấn đề Kinh doanh Chính trị hay những vấn đề thiết yếu trong các lĩnh vực thương trường mậu dịch giữa các Nhà với nhau. Kyuudaime cũng ở gần đó, ông vừa mới đáp cánh xuống sân bay Mafia cách đây nửa giờ *đào đâu ra nơi này ở Namimoro hả trời?*, hiện giờ, ông đang rất vất vả với những cuộc trò chuyện “xã giao” của mình với những ông trùm tai to mặt lớn nổi tiếng bốn phương. Không ngờ, vượt xa cả sự dự đoán của một số kẻ ko-dc-tác-giả-nhắc-đến *poor thing!!*, trong dịp lễ kế vị của cậu trẻ nhà Vongola, một số ông trùm bố già trước đây hay ở ẩn tách riêng khỏi chốn giang hồ bá đạo không ngu gì bỏ lỡ cơ hội ngàn năm có một, nay lại cuốn gói dọn vườn tược tài sản triệu đôla đến tham dự vụ long trọng này. Mà nghe nói vì mấy vụ Scandal trong những trận tranh chấp nội bộ lủng cà lủng củng, họ đã từ bỏ cái danh lợi lộc và đùng đùng dắt nhau đi vào rừng nơi Tazan từng sống một thời gian. Gzee... Không có gì trang bị cho những chiến sĩ ra trận mạc *bỏ nhà đi bụi* thêm nét diễm lệ bi hùng bằng một tình yêu cao cả và, huhm,... đớn đau *mấy thằng cha Nhà nước thấy đi trùi mừng quá, tưởng quà trời cho miễn phí nên đã... cuỗm hết lấy lý do bổ sung dzô công quỹ tức đức trăm năm tu hành ^”^*. Cuối cùng một trong số bọn họ, hay cả đám, may mắn “ngáp ruồi” mà không chết, tui đảm bảo họ sẽ dắt nhau vô rừng cổ tích lợp mái nhà tranh thờ 2 quả tim vàng, giờ mới hối hận mà xách gói về quê nhà! Cứ như thế, các ông trùm, các quý cô cũng toàn thể các nhà lãnh đạo nổi tiếng uy danh khắp trên thế giới đều quy tụ trong cái sân trường Namimori nhỏ bé này, họ vẫn cứ tư lự trò chuyện rôm rả, vừa định nói thêm về những chuyện tầm xàm khác thì ngay lúc đó, một người đàn ông cao to trông rất nghiêm nghị, đập mạnh hai bàn tay vào nhau thật to, tuyên bố. “ĐÃ TỚI LỄ KẾ VỊ, THƯA MỌI NGƯỜI.” Người đàn ông ngưng nói ngay tắp lị, vội ra lệnh cho toán đàn em mở đường trải thảm đỏ huyết cho Tsuna cùng Gia đình cậu ta tiến lên phía trước các quan khách quý tộc và trịnh trọng tuyên bố với toàn thể những người có mặt tại đây. “Mời Vongola Jyuudaime, Sawada Tsunayoshi-sama.” Chúa ơi! Đáng ra chỉ cần gọi nickname lố bịch mà cái bọn kia gọi là Tsuna được rùi, từ ngữ trịn trọng càng nhìu thì cậu càng phát ớn lạnh cả gáy. Hơn bao giờ hết sao mà Tsuna cầu trời khẩn Phật cho có ai đó làm ơn gọi dùm một tiếng “Tsuna vô dụng như xưa chứ ko phải ngài này ngài nọ. Nhưng ai mừ dám, ngay cả cái đám học sinh cùng trường xưa nay biết đến tiếng tăm Tsuna ra sao cũng phải khéo im lặng không dám tỉ tê, số là họ đã bị ‘bịt miệng’ diệt đầu mối, mà nói cho văn chương thì họ bị đe doạ bởi mấy ông mặt dàn mày dày, tai to mặt lớn, đầu trâu mặt ngựa, v.v... - - “Tsunayoshi-kun, ta thật... không biết nên nói gì với cháu.” Từ ngoài cửa, Đệ Cửu bước vào, theo sau ông là Basil. Basil từ tốn dìu Đệ Cửu an toạ trên một chiếc ghế đã được trải nệm bông từ trước đó, rồi lại từ từ, cậu lùi về sau cho đến khi cánh cửa sau lưng khép lại, chỉ còn mỗi hai người bên trong. “Tsunayoshi-kun, cháu có nhớ những lời ta nói với cháu lần trước chứ? Không có thế giới nào mà trong đó tất cả đều được hạnh phúc. Sống ở thế giới này không đơn giản như chúng ta tưởng. Có lẽ, cháu sẽ phải chịu rất nhiều đau khổ... ta... đau lòng lắm.” Ông vươn tay ra xa hơn, đón lấy một ly rượu màu đỏ đã để sẵn trên bàn mới đây. “Kyuudaime...” Tsuna khẽ thì thầm. “Cho dù điều đó có là số mệnh đi chăng nữa... nhất định phải tự chăm sóc cho bản thân thật tốt.” Đặt một tay chặn ngực, ông ho sù sụ rồi nói tiếp “Tsunayoshi-kun...” “...???!” “Giờ đây, dù chọn lựa hay tương lai đều là do cháu cả. Nhưng hãy nhớ, sau này nếu không có chúng ta ở bên, cháu cũng đừng lãng phí sự quan tâm của mọi người. Câu trả lời ở trong tim cháu, hãy tự đi tìm. Nhưng trước khi tìm ra đáp án, hãy cẩn thận khi nói ra bất cứ lời nào, có vậy chúng ta mới có thể tin tưởng vào tương lai của cháu được. Hãy nhìn cho rõ phía trước thêm một chút nữa. Đó chính là... điều mà người lớn chờ đợi ở những đứa con của mình. Cái thế giới mà chúng ta đang sống mới kì lạ làm sao...”- Đệ Cửu thở dài, những lời ông nói dường như cất giấu bí ẩn “... khi mà tất cả mọi thứ, thậm chí là những sự tiếp diễn cả con người lại nằm trên đôi vai của những đứa trẻ mới lớn.” “Nhưng,... Kyuudaime, cháu rất tiếc... cháu... không muốn trở thành một ông chủ Mafia... cháu... cháu chỉ...” “Ta biết, ta hiểu chứ... ta...” Đệ Cửu vừa định mở miệng trả lời, bỗng liền cứng người lại, ly rượu vang trên tay rơi xuống đất, bể tan tành thấm vào tấm thảm lông thú dưới chân, mặt đỏ bừng, mấy ngón tay nắm chặt cây quyền trượng. Nhưng hiện tượng hãi hùng đó chỉ thoáng qua, Tsuna chưa kịp phản ứng thì ông đã bình thản trở lại “K- Kyuudaime, người... không sao chứ ạ?” Tsuna lo lắng hỏi, quỳ xuống cạnh Đệ Cửu, vẻ lo lắng sốt sắng hiện rõ nét trên gương mặt mình. Đệ Cửu mỉm cười, kéo Tsuna đứng dậy. Đôi mắt ông nhìn Tsuna nhân hậu tới nỗi cậu như bị cuốn hút vào đôi mắt thăm thẳm đầy tình nhân ái của ông. Và với tấm lòng đó, Tsuna nhìn nhận một sự tin tưởng tuyệt đối bằng cả mạng sống, niềm tin mong rằng sẽ là tất cả. Nhưng dù vậy, cậu vẫn ngần ngại không biết có nên nói ra mối quan tâm đang trắc trở trong lòng không, hay cứ mãi giấu nhẹm sâu kín như vậy mãi. Đệ Cửu có rất nhiều kinh nghiệm được đúc kết từ những thời gian trải nghiệm đã có *hoặc chưa* o__O”. Biết đâu ông lại đưa ra những lời khuyên gì đó có ích cho tình huống đặc biệt khó xử này của cậu thì sao? “Kyuudaime, người sẽ làm gì nếu một ai đó là một trong những người rất quan trọng với bản thân mình nhưng lại lạnh nhạt không mấy gì muốn thấu hiểu những người khác?” “Nếu đến giờ cậu Rokudo đó vẫn không nhận ra được rằng có một cậu bé rất quan tâm đến mình thì ta e rằng cậu ta sẽ chẳng bao giờ hiểu đâu. Không phải cậu ta luôn muốn chiếm hữu thân xác cháu và không muốn nối dây với giới Mafia sao?” Đây... chính là vấn đề khi có sát thủ chuyên thu thập thông tin nhận lương hàng tháng của Đệ Cửu đấy: mọi chuyện cá nhân của cậu... thế là bị đem ra mổ xe phanh phui và bàn luận đằng sau lưng khi mà mình ‘ngây thơ’ không hay không biết. “Tsunayoshi-kun, nếu cháu là người quan tâm đến gia đình của mình thì cháu phải nói cho cậu Rokudo đó biết cảm xúc, tình cảm của cháu.” Đệ Cửu vừa nói vừa đăm chiêu dõi mắt nhìn ra xa xăm; rồi bỗng nhiên ông thay đổi giọng, có vẻ trầm tư hơn, “Đừng bao giờ lặp lại sai lầm trước đây của ta, Tsunayoshi-kun. Đừng che giấu đi tình cảm thực sự của mình chỉ vì sợ hãi hay nhút nhát... hoặc tệ hơn là vì cái tôi của bản thân.” Câu nói sau cùng của ông khiến Tsuna phải ngước mắt lên nhìn, có cái gì đó trong giọng nói ấy... cậu không biết phải nói sao nữa... nhưng nghe giọng ông rất... buồn, ánh mắt xoáy ngược vô mắt cậu, rất từ từ, ánh mắt khó có thể nói chinh xác chứa đựng những cảm xúc gì... ngậm ngùi, mất mát, đau thương hay tất cả chúng? Hay giờ ông đang ân hận là đáng ra trước khi Xanxus đến Varia, ông nên nói rõ với anh ta về tình cảm của mình? Về tình cảm thực sự của ông dành cho đứa con trai duy nhất, dù họ không cùng ruột thịt- chứ không phải chuyện Xanxus thường quẳng đồ đạc ông mang tới vào lò đốt rác hay... chùi toilet, mà là sâu thẳm trong trái tim ông thực sự nghĩ sao về con trai? Đệ Cửu chống tay cố rời khỏi ghế, đứng lảo đảo. Ông khoác tay bảo Tsuna. “Cho ta mượn vai cháu nào, Tsunayoshi-kun. Giúp ta ra ngoài, tứ chi ta rã cả rời rồi.” Tsuna vội dìu thân hình mảnh khảnh của Đệ Cửu ra cửa. “Có chuyện gì ạ?” “Trong trường hợp xấu là ta chết, ta đã chọn cháu là người kế vị chính thức. Nếu chuyện đó xảy ra trong nay mai, ta đề nghị cháu hãy lắng nghe những ý kiến của Reborn, cậu ta là sát thủ giàu kinh nghiệm hơn tất cả các thành viên trong số các gia tộc Mafia, và ta mong cháu hãy đặt sự an toàn của Gia đình trước tất cả những kẻ khác. Cháu hiểu ta chứ, Tsunayoshi-kun?” Lời nói của Đệ Cửu làm Tsuna kinh ngạc. Trao địa vị và quyền lực này cho cậu chứng tỏ ông tin cậy cậu vô cùng. Lòng tin của Đệ Cửu khiến Tsuna vô cùng xúc động, quỳ xuống bên cạnh ông, cậu cúi đầu nói mấy câu đơn giản tự đáy lòng. “Cháu... cháu xin hứa. Cháu sẽ ráng sức là một Boss tốt như người. Xin hãy tin ở cháu.” Rất khó thốt ra lời hứa đó, nhưng nói xong, Tsuna thấy nhẹ hẳn lòng, một giọt nước mắt lăn dài trên má phải cậu. Mặt Đệ Cửu rạng rỡ khi cất tiếng vui vẻ nói. “Ta tin. Chỉ riêng hành động đó thôi đủ chứng tỏ cháu đã trưởng thành.” Rồi Đệ Cửu làm Tsuna kinh ngạc khi ông gập người theo đúng lễ nghi, trang trọng nói. “Cầu mong cháu sẽ trở thành một Boss vĩ đại xứng với cái danh của Gia tộc Vongola bao đời. Vongola Decimo!”
Được sửa bởi yuu_mukuro ngày Wed Sep 17, 2008 4:16 pm; sửa lần 1. | |
| | | Lianchi-hahi Civil
Tổng số bài gửi : 118 Age : 30 Đến từ : 1 thế giới song song Famiglia : vongola DWF point : Registration date : 01/09/2008
| Tiêu đề: Re: [KHR] Vongola 10th' s Hellish Days Sun Sep 14, 2008 3:38 pm | |
| Tuy ko muốn nói nhưng yuu-san đã công nhận thì nói chắc ko sao!! CCông nhận là ngắn và hơi nhàm !! Lần sau viết đừng chi tiết wá nhá!!! Với lại phải hay hơn mới được đó | |
| | | yuu_mukuro Civil
Tổng số bài gửi : 107 Age : 33 Famiglia : Vongola Tâm trạng : vô tư DWF point : Registration date : 01/09/2008
| Tiêu đề: Re: [KHR] Vongola 10th' s Hellish Days Sun Sep 14, 2008 3:43 pm | |
| @Lianchi-chan: thông cảm cho Yuu mừ *compu-chan vẫn chưa dc sửa chữa, nếu có thể cuối tuần này sẽ có chap mới * Cái chap này có nguy cơ bị del by Yuu để làm lại *nhưng đừng lolà nội dung vẫn sẽ giữ nguyên Cái extra mới sẽ do chính tay Ju-chan làm về 8059 *humour 100%*, nhưng ko bik khi nào mới xong, Yuu và mọi ng` cùng đợi vậy. xong xuôi, Yuu sẽ up lên cùng với 1 extra khác về 69 trong Dark | |
| | | Lianchi-hahi Civil
Tổng số bài gửi : 118 Age : 30 Đến từ : 1 thế giới song song Famiglia : vongola DWF point : Registration date : 01/09/2008
| Tiêu đề: Re: [KHR] Vongola 10th' s Hellish Days Sun Sep 14, 2008 3:54 pm | |
| Ah há !!!! Vậy thì nhanh nhanh nào !!!!!!11 Tui bắt đầu nóng riột rồi nè khi nào có thì kếu cái nhe!! bây giờ đi ngủ cái đã Từ hôm qua đến giờ đầu nặng chịch (Học nh` quá thì phải?) | |
| | | yuu_mukuro Civil
Tổng số bài gửi : 107 Age : 33 Famiglia : Vongola Tâm trạng : vô tư DWF point : Registration date : 01/09/2008
| Tiêu đề: Re: [KHR] Vongola 10th' s Hellish Days Sun Sep 14, 2008 4:00 pm | |
| cùng ngủ nào *mấy ngày nay Yuu cũng học ko ngóc đầu nổi lun* hứa là chap sau sẽ rất hay *hay dở cũng chưa bik nữa* | |
| | | yuu_mukuro Civil
Tổng số bài gửi : 107 Age : 33 Famiglia : Vongola Tâm trạng : vô tư DWF point : Registration date : 01/09/2008
| | | | Lianchi-hahi Civil
Tổng số bài gửi : 118 Age : 30 Đến từ : 1 thế giới song song Famiglia : vongola DWF point : Registration date : 01/09/2008
| Tiêu đề: Re: [KHR] Vongola 10th' s Hellish Days Sun Sep 28, 2008 2:44 pm | |
| | |
| | | yuu_mukuro Civil
Tổng số bài gửi : 107 Age : 33 Famiglia : Vongola Tâm trạng : vô tư DWF point : Registration date : 01/09/2008
| Tiêu đề: Re: [KHR] Vongola 10th' s Hellish Days Thu Oct 30, 2008 6:41 pm | |
| Part 2. Yêu cầu. Dưới mắt toàn thể các vị khách, sự xuất hiện của Gia đình Jyuudaime thật ấn tượng biết bao. Dẫn đầu là Tsuna, người kế vị trẻ tuổi của Vongola, nhân vật chính của buổi lễ với bộ vest đen và được *bị bắt ép dã man* khoác lên một chiếc áo choàng đen rộng có đính gia huy bằng bạc ngay giữa phần ngực và những sợi dây tết bằng chỉ vàng quàng qua hai bên vai *nếu ko mường tượng nói, thì xin vào Google.com gõ: Vongola Primo hay Ichidaime là bik ngay, tg ta đây ghét miêu tả ^”^ *. Nhưng cái làm mọi người nín lặng trong sự ngưỡng mộ không phải vì vận cái trang phục uy dũng đó, cái chính mà mọi con mắt kia đổ dồn vào đó chính là ngọn lửa Dying Will đang bốc cháy rừng rực trên trán cậu bé. Theo sau Tsuna là hai anh chàng cận vệ trung thành, Gokudera- Storm Guardian bên phải, nghe nói trước khi “lâm trận mở màn”, cậu ta đã phải thét ra lửa, thở ra khói mới giành nổi với Yamamoto- Rain Guardian cái vị trí thường trực cố định “bất khả xâm phạm” của mình. Hôm nay hai chàng cũng oai ra phết, ra dáng một Mafia chính cống 100%, cũng như Tsuna, vest đen, áo sơmi thì tùy vào chức vụ của họ như đã giới thiệu trên, xin hết. Hàng phía sau, vẫn là anh chàng Ryohei HẾT MÌNH, hai nắm tay xiết chặt thành một quả đấm đưa lên cao trước ánh mặt trời, hô to câu slogan đã ăn sâu vô máu thịt “VÔ CLB BOXING ĐI NÀO MỌI NGƯỜI” *cậu ta còn cố chạy lên trước phía 8059 để kêu gọi 2 ng` đó hưởng ứng theo cho thêm HẾT MÌNH, thật ko bik cậu ta có hiểu cái khái niệm xấu hổ hay ko =.=” * Cạnh anh HẾT MÌNH là nhóc bò Lambo lớn, nhưng lùn tỉn, ủa, hình như tui quên nói chuyện quan trọng gì thì phải... à, đúng rồi, Lambo lùn. Có vẻ hơi kì cho quý độc giả với cái lý do “Tại sao là nhóc bò Lambo lớn lùn?”. Ôi, đừng có hiểu nhầm về việc 5 phút lụi tàn, tui bye-biiiii rảnh nợ, đố ai bắt được *tự đét vào mông mình CHÁT CHÁT như thách*. Tác giả dễ xương xin thưa rằng chuyện đó đời nào lại xảy ra, nhất là khi ở đây còn có Reborn. Oh, tác giả giải thích khó hiểu lắm, đúng không? Oh my my, hít hà, để tác giả... NGŨ ĐỘC THẦN CHƯỞNG... ĐIỂM HUYỆT ĐAN ĐIỀN, DỒN NỘI CÔNG VẬN HÀNH KHẮP TOÀN THÂN LƯU THÔNG KINH MẠCH, KHÍ HUYẾT TRÀN TRỀ... OKIE! Sự thật là... “Lambo lớn.” “Tới đúng lúc lắm, Thunder Guardian. Mau khoác cái áo này vô mau.” “Nhưng, Reborn! Lambo lớn chỉ có thể ở đây trong vòng 5 phút thôi. Hết 5 phút, hiệu lực của khẩu Bazooka sẽ hết.” Tsuna cự nự lại nhưng Reborn không để bụng, chỉ đáp lại bằng một nụ cười thơ ngây, ánh mắt loé sáng tựa sao trời. “Không phải lo... như vầy là xong ngay!” Leon nhảy lên tay Reborn, hoá thành một cây búa tạ khổng lồ, giáng xuống khẩu Bazooka tội nghiệp một cú trời giáng khiến nó... khiến hình thù nó đúng hơn... méo mó “nghề nghiệp”=> đưa ra lò xử lí rác trường Nami kệ cho Lambo lớn khóc ròng tầm tã như mưa phía sau, đến ba bốn cái xô còn chứa ko hết, rốt cuộc Reborn lại thừa nước đục ngầu ra tay thả câu, đá văng Lambo lên trời, trở thành một vì sao sa chiếu rọi nhân gian. “Tự dưng tôi lại nhớ đến những ngày tháng bên cạnh con bò ngốc ấy quá!” Reborn nói giọng thều thào eo éo. “Đừng có nói bằng cái giọng thể như cậu ta đã chết chứ!” Tsuna hét. *RẦM!* Và sau khi vì sao hạ phàm, tiếc nuối HẾT MÌNH vì đó ko phải là cô tiên nữ hay nàng tiên ống tre, một con bò nhỏ loạng choạng bước ra trong điệu bộ say sóng, so kawaii!!! “Hiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiii!!!! Tại sao vẫn lại là Lambo lớn,... khẩu...khẩu Bazooka, không lí nào! Reborn!” “Coi bộ nó hư thật rồi! Thân xác của con bò ngốc trong quá khứ nhưng linh hồn lại là tương lai! Thành công tốt đẹp!” Reborn nhếch cái khóe miệng thành một nụ cười điểu cáng. Ushishi... tác giả ko còn gì để nói ạ, xin kiếu *đội dứa bay đi* Mukuro đúng thật là ng` khó hiểu, ngoài mặt bảo là rất ghét Mafia nhưng lại cho phép Chrome, Ken, Chikusa tham dự nghi thức kế vị. Mà cũng ko rõ là như vậy ko? Cũng có khả năng Chrome cảm thấy đáng thương cho ông Boss trẻ tuổi có thể chết bất đắc kì tử lúc nào *vì Reborn* nên đã đồng ý tham gia và xem như là thế thân cho Mukuro-sama của cô. Chrome, tuy không phải là Mist Guardian thật sự nhưng theo phương diện nào đó, cô vẫn có quyền hạn và địa vị trong vai trò sứ giả hay kẻ thế thân của Mist Guardian chính thức. Hibari- Cloud Guardian, vẫn như mọi khi, là một con người rất ghét đám đông, ngứa mắt chói tai vì lũ động vật ăn cỏ hay thích tụ tập thành chùm thành đám hay kích động sôi máu sát khí ngất trời trước lũ động vật ăn thịt đáng ghét khó ưa => đã từ chối thẳng đừng lời yêu cầu của Basil tham dự buổi lễ với tư cách là một trong sáu Guar của Tsuna- Vongola Jyuudaime tương lai. Tuy là thế, sự có mặt của Hibari ngay lúc này cũng chưngs tỏ được một điều “đen tối” và nó ắt phải có liên quan đến Reborn. Như một sự miễn cưỡng vô hình, anh lẳng lặng tiến đến gần chiếc ghế mạ vàng được chạm trổ tinh xảo với nhiều hoạ tiết đan xen- chiếc ghế danh dự chỉ thuộc về người đó-bầu trời của anh. “Ciaossu, Hibari, có vẻ như anh rất đúng hẹn.” Reborn nhảy lên trên một chiếc ghế nho nhỏ, bọc lông thú êm êm đo đỏ, nhoẻn cười, cậu nhóc ta biết thể nào chàng Cloud này sẽ đến không ngoài dự tính mà. - - *Xoạt!!!* Đằng sau phía bên kia lùm cây lay động trong gió, tiếng sột soạt vang lên thật khẽ, nhưng dù có khẽ đến đâu thì chúng cũng không thể lọt khỏi tai của chàng trai trẻ Hội trưởng kỉ luật nức tiếng gần xa “chít người tức thì 0,005s” với màn cắn chết khá quen thuộc với chúng ta. Vâng, nếu ai đã quên thì chúng ta hãy cùng nhau ôn lại “tình xưa nghĩa cũ” trong tập đôi chiến đấu giữa chàng Hibari lãn tử mỹ miều vs Gola Mosca…Nhưng thôi, chuyện í đành gác lại sau, dành cho chuyện nì trước đã… “Mau lộ diện hoặc ta sẽ cắn chết ngươi!” Anh í xoay gót thật nhanh, đôi tonfa từ lúc nào đã giơ lên trong tư thế chiến đấu cùng chủ nhân của nó. “Ciaossu, Hibari!” Reborn nhảy phóc ra khỏi lùm cây. Hai bên mặt đối mặt, nhìn nhau trong sự im lặng khá đáng sợ. “Nhóc, hôm nay ta không có thời gian để đùa giỡn với nhóc đâu!” Nói vậy chứ Hibari vẫn không khéo ban cho nhóc lùn hitman một cái liếc xéo lạnh tanh. “Tôi có chuyện muốn nhờ anh.” “…?!?” Hibari hạ đôi tonfa xuống, khẽ nhướn mày trong tíc tắc. “Tôi muốn anh có mặt trong nghi thức kế vị Vongola Jyuudaime của Tsuna với tư cách là Cloud Guardian của cậu ta.” Reborn giữ vẻ điềm nhiên như thường lệ *khéo léo để không chu mỏ như mọi khi ^^!* “Ta không lấy làm hứng thú!” Anh đã bắt đầu có biểu hiện chán ngán trước lời đề nghị ngay khi Reborn xướng đến cái tên của tên động vật ăn cỏ yếu đuối đó. Nhóc hitman tí nị nhoẻn cưởi lần nữa “Và tôi không chắc có thể lường trước được mọi chuyện nếu chẳng may Rokudo Mukuro làm gì-gì-đó với Tsuna đâu. Đại loại như mục đích chiếm hữ…-” “Ta phải đến đó khi nào?” Oầy, vậy ra đó là chiêu cũ rích xa xưa nhưng vẫn mồi chài được cá lớn của Reborn-san đây, khâm phục, khâm phục. @all: hãy tha thứ *và đừng chém tớ*. Xin rủ lòng thương *đừg tà tâm* cảm thôg cho tớ vì cái part wá nhảm nỳ *chả có j mới cả*…dạo nỳ học hành như điên => đầu óc trống rỗng => viết fic trong trạng thái của kẻ tâm thần với đầu óc trống trơn như cái bánh bao over date. Tuy tớ đã hứa là trong hôm ny sẽ up 4 chap mới lên, nhưng trong tình cảnh nỳ *ôn luyện sách vở 24/24h ko ngừng nghỉ* đã chém đi của tớ ko ít thời gian đầu tư vô fic nỳ => thành ra tớ chỉ có thể up lên vài ba part thôi. | |
| | | yuu_mukuro Civil
Tổng số bài gửi : 107 Age : 33 Famiglia : Vongola Tâm trạng : vô tư DWF point : Registration date : 01/09/2008
| Tiêu đề: Re: [KHR] Vongola 10th' s Hellish Days Thu Oct 30, 2008 6:51 pm | |
| @all: giải khoây nhá moi ng` *đây là món wà của Ju-chan, tớ chỉ up jùm pạn ý thôi.. lạy dứa, tài 9 Ju-chan dạo nỳ khó khăn wá Extra: ~♥ No Heart ♥~
Part 1.
Trong bống tối vô định, trong làn nước lạnh giá, cơ thể bị giam giữ, hoàn toàn bất lực. Nhưng ý thức vẫn tồn tại, suy nghĩ đến mức làm bản thân khó chịu. Đây là “sống”? Hay “chết”? TA MUỐN SỐNG!
Trong hỗn tạp những hình ảnh méo mó, những thanh âm nhức nhối, phản chiếu thế giới thực, trong nội tâm yếu đuối, những suy nghĩ cuồng loạn của con người, ta tìm kiếm sự tương đồng. Trôi đi. Cuốn theo. Chìm vào. Dòng tư tưởng. Hãy kêu gọi ta, kẻ tương đồng. TA CẦN NGƯƠI!
*
Vẫn cơ thể của mình, bất động. Chết? Không. Đôi tai mình vẫn nghe, cảm nhận sư lạnh giá trên da thịt, mùi bệnh viện khó chịu. Và giọng nói. Tiếng cự cãi. Rất quen thuộc.
“Đó là do bà!”. “Đừng làm như ông không có lỗi!”. “Con do bà sinh ra thì bà phải nuôi chứ!”. “Nếu biết trước thế này đời nào tôi sinh nó ra.”. “Bà nghĩ là tôi cần chắc?!”. “Tôi cũng không cần nó, ông muốn mang nó đi đâu thì tùy”. “Đùa gì chứ? Tôi thà chết còn hơn phải gánh nó!”. ….
Và tiếp tục…. Ồn quá vậy? Mình không muốn nghe! Lạnh thật. Và đau nữa. Ngực, và đầu đau quá! Sao Mình lại phải chịu nỗi thống khổ này? Mình không muốn! Không muốn nghe, không muốn hiểu, không muốn cảm nhận thêm bất kì điều gì. Chết còn hơn?! Chết là gì? Có phải chăng là cảm giác mơ hồ, hư ảo, và thinh lặng? Dễ chịu thật. Chết dễ dàng hơn sống. Không đau đớn Tôi cầu xin được chết.
“Không thoát được đâu, sự đau đớn. Chết, tái sinh, sống đau khổ lại chết tiếp diễn mãi. Vòng tròn cứ thế nối liền lăn tròn mãi.”
“Sao cơ?”
“Đó là luân hồi.”
"Không thể thoát ư?”
“Kufufu~~ Muốn thoát không? Ta sẽ giúp.”
“Thật?”
“Ngươi Có tin ta không?”
"Tôi muốn sự giải thoát thật sự. Nên tôi sẽ tin bất kì ai, bất kì gì có thể.”
“Kufufu~~ Tốt. Đến đây! Đến với ta! Giao ước với ta. Cho ta cơ thể của em. Và em sẽ có điều mà em muốn. Không đau khổ. TA CẦN EM! Hãy để chúng ta cùng sống. Vì TA MUỐN SỐNG!”
Được sửa bởi yuu_mukuro ngày Thu Oct 30, 2008 7:05 pm; sửa lần 1. | |
| | | yuu_mukuro Civil
Tổng số bài gửi : 107 Age : 33 Famiglia : Vongola Tâm trạng : vô tư DWF point : Registration date : 01/09/2008
| Tiêu đề: Re: [KHR] Vongola 10th' s Hellish Days Thu Oct 30, 2008 6:58 pm | |
| Part 2.
TA MUỐN SỐNG! Sống để có thể nhìn thấy, chạm vào, cảm nhận bằng thực thể cơ thể, thân xác của cậu. Nỗi khát khao như ngọn lửa đỏ rực thêu đốt ta cháy thành tro bụi.
Ta đến bên cậu, gặp gỡ cậu, len vào trong những giấc mơ của cậu. Ám ảnh cậu.
Ta kéo cậu vào sâu thẳm trong vũ điệu điên cuồng của ta. Không cho cậu lối thoát.
“Dừng lại đi!” Ngoan nào, Đừng chạy trốn. Hãy quay lại nhìn ta. Đừng sợ hãi. Nào, chậm thôi. Từ từ. Nhìn ta này. Bước đến gần đây. Tốt lắm, cậu bé ngoan. Đôi tay ta là để ôm siết lấy cậu. Bờ ngực ta là để cậu ngả vào. Đôi môi ta là để cuốn cậu vào mê muội. Cháy bỏng nỗi đam mê không có điểm dừng.
Cậu bật lên tiếng rên khẽ trong đê mê. Cánh tay bé nhỏ của cậu níu chặt vào lưng ta. Thân thể của cậu hoà nhịp đồng điệu với thân ta. Trong hơi thở gấp, cậu khẽ thì thầm vào tai ta. Ta khẽ cười, và cuối xuống, rút hết tất cả chút hơi thở còn sót lại trong lồng ngực câu bằng một nụ hôn dài. Quấn lấy, len lỏi, và đắm say đến tận cùng của cậu.
Giọng nói ngọt ngào và mê hoặc cất tiếng thì thầm. “Hãy cho tôi nhé! Tất cả của cậu. Từ gương mặt, mái tóc, làn da, dòng máu nóng, xương, và thịt. Hãy trở thành một với tôi! Tồn tại trong tôi!”.
Ta mỉm cười và chờ đợi. Ta theo dõi từng cử động trên gương mặt cậu. Ta tìm kiếm trong đôi mắt cậu sự kinh ngạc, hoảng sợ, bấn loạn, và thất vọng, và những giọt long lanh nước mắt.
Ta là một kẻ không tuân theo luân hồi. Kí ức suốt mấy vạn năm vẫn in hằn. Cuộc sống chán chường và vô vị. Con người yếu đuối, ích kỉ và hèn nhát. Vui đùa phút chốc, lo sợ cả đời. Cậu cũng chỉ thế. Thoáng qua, và biến mất. Ta không hy vọng, không trông đợi. Tất cả, chỉ là trò chơi.
Trong sự tĩnh lặng và lạnh giá, đôi môi cậu nhoẻn cười. Khẽ nâng người, cậu siết vòng tay, đặt lên môi ta vị ngọt và mềm mại. “Tất cả là của anh.” Và sắc đỏ.
Đó gọi là ngu xuẩn. Ta đã từng nghĩ rằng cậu là khác biệt. Cuối cùng cậu cũng thế. Cũng là của ta.
Máu rỉ từng giọt bên má. Ta chầm chậm nếm mùi vị của máu, của cậu. Bây giờ, đã là của ta.
Chỉ là trò chơi. Và cậu đã thua. Ta đã có thân xác và sức mạnh mà ta khao khát mà ta mong muốn. Vì nó mà ta sống. Để chiếm hữu nó, không từ thủ đoạn. Sự thoả mãn dâng tràn và đắng ngắt. Trôi trong gương, đây là gì?
Không đúng! Đây không phải! Không phải thứ ta muốn. Gì vậy chứ? Không thể nào. Ta không thể sai!
Cơ thể hoàn hảo, sức mạnh hoàn hảo, khống chế hoàn hảo. Nhưng, vẫn không đúng. Tại sao?
Điên cuồng suy nghĩ vẫn không thể hiểu. Xem xét toàn bộ ta không sai. Gì vậy? Cảm giác không hoàn chỉnh. Ta thiếu gì? Ta thiếu gì? Ta không có thứ gì mà cậu có? Lục lọi trong vòng xoáy kí ức. Tìm kiếm cậu trong ta. Câu trả lời chốn nào?
Bất giác một lần nữa bắt gặp ta trong gương. Giật mình và ngỡ ngàng. “Kufufu fufu~” Tìm mãi không thấy, nghĩ mãi không ra. Thì ra lại là ở đây.
Ánh mắt màu hoàng kim rực cháy giờ đây ạnh vô cùng. Khuôn mặt ngây ngô giờ đây vô cảm. Và tiếng cười giòn tan trở nên vô cùng lạ lẫm. “Cậu” là như thế sao? Ta không biết người này. Đây là ai?
*
Mưa. Và tiếng nhạc văng vẳng từ nơi rất xa. Bài hát thấm đẫm tiếng mưa, nhoè đi ca từ và cảnh vật. Mắt khẽ nhắm, và bóng đêm trùm kín. Mệt mỏi. “In this world, you try not leaving me alone behind… The memories ease the pain inside. Now I know why…
Together in all of memories, I see your smile. At the memories I hold dear. Darling you know I love you till the end of time.” Vang vọng mãi trong tiếng mưa rả rích. Xé nát vụn tâm hồn người.
“Em yêu anh.” Ta đã cười khi nghe cậu nói. Đó là chỉ câu nói cậu thốt ra trong phút đam mê phù phiếm. Ta cho đó là lẽ thường. Ta luôn cho rằng mình đã nắm cậu trong tay. Có lẽ ta đã chưa từng hề hiểu cậu. Phút cuối cậu vẫn cười. Đừng cười. Ta ghét nụ cười ngu ngốc của cậu. Tại sao nó luôn nở ra cho ta? Sao cậu có thể?
Chỉ mình cậu có thể Làm ta đau. Nối đau Ta lần đầu nếm trải. Đau.
*
Ta chỉ sống để ôm cậu trong tay một lần nữa. Để một lần nữa được nhìn thấy nụ cười của cậu dành cho ta. Thốt lên trong ta một ngọn lửa sưởi ấm cho ta, và thiêu đốt ta.
Ta sẽ sống để lưu giữ cậu trong ta. Để cậu sống trong ta.
Nhưng chỉ còn lại tro tàn. Tất cả đều trống rỗng.
End. | |
| | | shishao Civil
Tổng số bài gửi : 8 Age : 30 Famiglia : vongola DWF point : Registration date : 25/09/2008
| Tiêu đề: Re: [KHR] Vongola 10th' s Hellish Days Mon Nov 10, 2008 8:38 pm | |
| Extra của mukuro-sama với pé 27 buồn quá bạn ơi. Đọc xong cái extra này không dám bước ra khỏi phòng luôn ( con mắt xưng chù vù vì khóc) Mong chap tiếp theo quá. Cố lên nha bạn. | |
| | | YamiNoKaze Civil
Tổng số bài gửi : 6 Age : 33 DWF point : Registration date : 09/09/2008
| Tiêu đề: Re: [KHR] Vongola 10th' s Hellish Days Tue Nov 11, 2008 3:48 pm | |
| H ngớ ngẩn. Bảo nhau Ju onl edit lại ex mà lại ko cho Ju ID, Ju nt cũng lơ luôn Như zậy thử hỏi Ju làm sao đây? @Shishao: ex này làm bạn xúc xích <ý mình là xúc động, gomen đang đói> đến zậy sao? Arigotou nếu bạn thích nó. Đây là ex đầu tiên <mà chắc cũng là duy nhất> Ju viết về 6927. Lúc viết nó Ju rất trong sáng về KHR, nhưng bi h Ju thích 6918 hơn, còn bé 27 quăng qua anh Ngố <hay Re đây ta rồi. Hux, H ơi, H type nhầm nhìu quá Á, tới 4h rồi. Go to school. Sayonara H <ko béc bao giờ mới gặp lại đây>. | |
| | | Jasumin Civil
Tổng số bài gửi : 15 Age : 35 Famiglia : Vongola DWF point : Registration date : 14/09/2008
| Tiêu đề: Re: [KHR] Vongola 10th' s Hellish Days Wed Nov 12, 2008 6:13 pm | |
| Ku ku ku ! Reborn thật không hổ danh . Nhắm đúng vào điểm yếu của anh Hibari . Ex buồn quá nhưng mà rất hay ! Mong chap tới / | |
| | | yuu_mukuro Civil
Tổng số bài gửi : 107 Age : 33 Famiglia : Vongola Tâm trạng : vô tư DWF point : Registration date : 01/09/2008
| Tiêu đề: Re: [KHR] Vongola 10th' s Hellish Days Fri Nov 14, 2008 3:54 pm | |
| *H jump in*
@Mina-san: Next week H'll be free, so H's going to post new chap. Looking foward it.
Arigatou.
*Jump out* | |
| | | yuu_mukuro Civil
Tổng số bài gửi : 107 Age : 33 Famiglia : Vongola Tâm trạng : vô tư DWF point : Registration date : 01/09/2008
| Tiêu đề: Re: [KHR] Vongola 10th' s Hellish Days Tue Nov 18, 2008 3:25 pm | |
| Part 3: Kí ức.Ta chỉ muốn gặp người ! Chẳng có lý do nào khác ! Đến muôn đời, ta vẫn đợi, không hối hận, nuối tiếc… “Papa, đừng…” Tiếng ai đó nấc nghẹn ngào, khóc “Papa, Eirlys xin lỗi… Eirlys… là Eirlys hại papa rồi… là Eirlys… Tất cả là tại Eirlys.” “Có một ngày thứ mà ta yêu quý nhất bị mất đi. Kề cận bên cái chết của người mình yêu quý… là một thực tế rất đau lòng.” Một cái bóng trùm kín cả người tiến gần một bé gái nhỏ nhắn có mái tóc bạc lượn sóng, hắn nói bằng giọng thản nhiên như không có chuyện gì, cũng không quan tâm đến người thanh niên trẻ đang hấp hối gần đó trong vũng máu, ngọn lửa trên trán vẫn cháy nhưng leo lét cứ chực tắt biết bao. Cô gái bé nhỏ cảm nhận ngọn gió đang tàn nhẫn thổi thằng vào mặt mình, cảm nhận nét cay buốt trong đôi mắt và biết đó là những giọt lệ mà cô không kềm chế nổi. Với hai hàng mi đẫm lệ, cô bé ném một cái nhìn giận dữ đầy vẻ căm thù cực độ đến cái bóng người bí ẩn, run run hét lên. “Solus… ngươi… ngươi đã…” “Cô nói gì thế, Eirlys-chan ? Lẽ nào đây không phải là điều mà cô hằng mong đợi sao ? Đây là con đường mà cô đã lựa chọn. Và chính cô đã làm khế ước cùng ta mà !” Solus lạnh lùng, thản nhiên đáp. “Không… không phải ! Không phải !” Một tia lửa điện cuộn xoáy trên đầu cô bé và tỏ ra một sức ép rất lớn. Những giọt lệ vẫn thi nhau tuôn trào và cô bé tự bực bội vì nét yếu ớt của mình. Cô nuốt khan, nhưng cảm giác cháy bỏng nhất quyết không rời khỏi cổ họng “KHÔNG PHẢI MÀ !” Cô gái nhỏ đứng lên, quyết giữ vẻ kiên cường và nuốt nước mắt vào sâu bên trong. “Năng lực mạnh thật ! Eirlys-chan, quả thật cô rất đặc biệt, không hổ danh là con gái của cậu ấy. Lại đây, hãy cho ta xem… cái gọi là năng lực đặc biệt của cô.” Solus lộ sự thích thú điên dại khi ngắm nhìn cuộn xoáy màu bạc trên đầu. Cô bé Eirlys trợn mắt nhìn bóng người kia một cách lạnh lùng, chực trào xé hắn ra hàng ngàn mảnh. “Không được Eirlys… con không được dùng năng lực đó… ở chỗ này ! Eirlys,… đừng làm thế…” Mùi máu nằm như một đám mây vô hình trĩu nặng, dính là là trên nỗi kinh hoàng đang bày ra trên mặt đất. Đúng nó là hiện thân của cái Ác, của nỗi kinh hoàng. “KHÔNGGGGGGGGG… Papaaaaaaaaa… Đừnggggggggg !!!!” Eirlys bỗng vực dậy, hất tung tấm chăn ấm áp sang một bên, gương mặt lấm tấm không biết là bao mồ hôi, mặt tái lại hãi hùng khi thứ đó xâm chiếm lấy tinh thần cô bé trong thoáng chốc. Không! Nó không đơn giản là một cơn ác mộng, đó là sự thật, sự thật mà cô bé luôn nhìn thấy, sự thật của quá khứ. Đưa bàn tay lên, cô bé tự lau trán bằng một mảnh vải tự xé ra từ chiếc áo của mình. Làn da trắng nhợt một cách chết chóc, dù đôi mắt của cô bé vẫn nhắm nghiền sau cơn mộng mị, hai con ngươi vẫn chuyển động và nhảy múa phía dưới mí mắt và co giật như thể đang lên cơn động kinh. Vuốt mớ tóc xoăn rũ trên trán như thể nếu làm thế, mọi lo âu của cô bé cũng sẽ được xoá tan, nhưng không… hay vốn dĩ đã vậy, nó càng ăn sâu hơn vào tâm trí. Thở hổn hển, người cô bé vẫn còn run bần bật sau cơn hãi hùng vừa rồi. Ôi không, nó là cơn ác mộng đáng ghét, lẽ ra không nên nhớ lại mới đúng và nó làm cô bé trở nên tệ hơn. “Thưa tiểu thư, chúng ta đã đến trường Namimori !” Giọng một người đàn bà cắt ngang luồng tư tưởng của cô bé với gương mặt lấm tấm mồ hôi dù cho bên trong chiếc xe hơi sang trọng này đang khởi động bộ hệ thống điều hoà vô cùng hiện đại. Không nói không rằng, cô bé lặng người, với tay lấy chú thỏ bông bên cạnh, ôm chặt nó trong lòng rồi nhẹ nhàng bước ra khỏi cửa xe, tiến vào nơi có những con ng` của quá khứ. - - Sau khi ra mắt trước toàn thể giới “thượng lưu”của cộng đồng mafia, đồng loạt, các Guardian thi nhau tản mác ra tứ phương, người thì thấy chướng mắt trước đám đông [là ai thì mọi ng` bik rồi đấy], người thì cứ sụt sụt trong cơn mưa nước mũi suốt, người thì chạy nhảy tung tăng với khẩu hiệu HẾT MÌNH, v.v… và duy chỉ có Gokudera là vẫn vô tư [lẫn tự hào] bám gót Tsuna từ nãy đến giờ. Mệt =.=”… Sau khi hoàn thành một đống cuộc trò chuyện “rất ngoại giao” với những tay trùm Mafia khét tiếng [điều đó khiếp thật]… Mệt =.=” … thậm chí Tsuna đã ngoạc mồm ra ngáp trước mặt những tay Boss đó những 4, 5 lần. Cậu đã cố làm theo cách sư huynh Dino truyền dạy từ những kinh nghiệp “quý báu” từng trải trong quá khứ mỗi khi muốn ngáp trước mặt mọi người: cắn chặt răng lại và… có chết cũng không được mở. Nhưng kết quả là “mưa nước mắt” và “bão nước mũi” cứ thi nhau mà túa ra giàn giụa, còn mấy cơ mặt thì cứng ngắc như mấy cục đá ven đường. Reborn độc tài, thấy được, vội lườm Tsuna như muốn thiêu cháy cái ly rượu vang đỏ mà cậu cầm trên tay. Nhưng thực ra cậu nhóc đó lườm thế chứ có lườm nữa thì cũng chẳng có tác dụng gì với Tsuna lúc này, không có gì có thể làm cậu bừng tỉnh khỏi cơn mệt mỏi cùng cực trong buổi sáng kì lạ này. Và cứ… “Chào Vongola, tôi là…” “Hân hạnh được gặp cậu, Vongola…” “o____O” Cho đến… #@!%@^... kể đến sáng mai chắc ko hết nổi đâu… Phù phù… =.=” | |
| | | yuu_mukuro Civil
Tổng số bài gửi : 107 Age : 33 Famiglia : Vongola Tâm trạng : vô tư DWF point : Registration date : 01/09/2008
| Tiêu đề: Re: [KHR] Vongola 10th' s Hellish Days Tue Nov 18, 2008 3:27 pm | |
| Part 4. Bovino Famiglia
Thật hết sức chịu nổi rồi ! Sau khi né tránh hàng loạt câu hỏi của những vị khách về những ngày sống trước đó, suốt cả buổi lễ Reborn đã bắt *cái này gọi là hăm doạ mới đúng nghĩa* Tsuna luôn phải mỉm cười, lịch thiệp gật đầu, lần lượt đáp lễ từng “ông hầu, công tước” đến những ông trùm bậc nhất, ông nào cũng bảo “Vô cùng vinh hạnh được diện kiến ngài, thưa Vongola Juudaime.” và mời Tsuna tới thăm lâu đài hay cơ ngơi của họ khi có dịp. Vả lại, Tsuna còn buột lòng phải ghi nhớ từng tên và chức vụ của họ, kể tên và nhiệm vụ của từng chức sắc của mỗi người trong Gia tộc theo lời của Reborn. Ác bá nữa là Tsuna không những cần phải thuộc lòng từng công việc cụ thể của họ mà còn phải nắm rõ tình trạng hôn nhân cũng như tên tuổi con cái họ [lạy dứa, ai mà có đầu óc thần sầu đến thế cơ chứ ?]
“Nếu cậu không làm được chuyện nhỏ nhặt nhất như vầy, tôi sẽ bám theo cậu dài dài và cho cậu biết như thế nào là địa ngục lửa trần với quyền lực của Vongola.” [Kèm theo một nụ cười hiểm ác, lửa bốc lên bùng bùng. Không phải chuyện đùa rồi, dứa ơi! 0__+” ]
Vì vậy, Tsuna cố giữ thái độ hoà nhã, dù đang thầm bực bội nghĩ ‘Tại sao… kiếp trước mình có tội tình vay mượn nặng lãi cậu ta mà kiếp này cậu ta [lẫn ông trời] hành xác mình đến thế, cứ phải đứng đây cười cợt xã giao thế này sao ?’
Thông cảm với cậu em nhỏ, Dino khuyên nhủ [kiểu Ngố - style] “Kiên nhẫn lên nào, Tsuna. Không còn đông khách nữa đâu. Mà em có nghe mấy người đó mời mọc không ? Nếu buổi lễ kế vị này thành công mỹ mãn, chúng ta đi ăn tiệc chùa cả năm không hết lượt nữa…” ^”^
‘Dino-san không nhận thấy với bọn họ thì một năm là quá dài ư ? Một ngày là cùng !’ Nói bọn họ, Tsuna ám chỉ cái bọn đang say sưa che chén bên kia; nào là Reborn nổi tiếng hay giật cướp thức ăn người khác, không cướp được là tống cho người ấy một phát nhớ đời [theo kinh nghiệm mọi ngày của Tsuna trong bữa sáng] ; Gokudera gặp đồ ăn ngon là “xực” ngay và cho đến khi nghe tiếng cái dạ dày tội nghiệp của Tsuna kêu lên, cậu ta mới bàng hoàng xin lỗi rối rít ; Bianchi, chuyên gia ăn chực, để rồi bỏ chạy lấy “của thức ăn” trong khi Tsuna nhà ta phải đau khổ vét cạn túi tiền trả cho một đám ăn quịt nợ, v.v…
Mà ng` ta thường nói “nếu cư xử với một ng` như một tội phạm thì chẳng mấy chốc họ sẽ có hành vi tội phạm thật sự”. Ít nhất thì đó là điều Tsuna vẫn nghĩ. Nếu câu nói đó là đúng thì chẳng có gì là ngạc nhiên nếu cậu chuyển sang đi bốt đen và nhuộm tóc vàng chóe, thậm chí có khi còn hút thuốc và xỏ lỗ tai nữa chứ. Nhưng ngặt nỗi… chỉ nghĩ đến việc xỏ lỗ tai là cậu suýt ngất xỉu tại chỗ, và hiểu rất rõ hút thuốc lá có hại cho sức khỏe như thế nào và luôn cảm thấy có lỗi khi phải đá một con gì đó chứ nói chi là một con ng`. Nói tóm lại, Tsuna hoàn toàn không có chút tố chất nào để trở thành một thiếu niên hư hỏng thì đừng nói chi tới việc làm một Boss Mafia. [nếu các bạn mún bik rõ chân lí đã được các nhà khoa học kiểm chứng và khẳng định suốt bao đời nay: “hút thuốc cực kì có hại cho sức khỏe như thế nào” xin hãy tìm xem trong extra của chap 9 trong fic “Chuyện nhìu năm sau” của author Hiya ^ ^]
“Sao hả, Tsuna ?” Reborn hỏi, tay lắc lắc ly rượu nho trong tay rồi tung nó lên cao, rút súng bắn vỡ nó tan tành trên không trung.
“Errrr… Itai…”
“Thú vị không? Tôi đã nói là làm Mafia có nhiều sức hút lắm mà !” Nhóc ta nhoẻn cười.
‘Ai mà muốn sức hút kiểu này cơ chứ ?’ [sao toàn là con trai ko vậy ?]
“Đó chẳng phải là Reborn-san uh ?” Giọng ai đó vọng từ sau lưng Tsuna.
Reborn nhảy phóc lên vai Tsuna, cúi thấp đầu nói khi nhận thấy một cô gái đang tiến đến gần.
“Rất hân hạnh, thưa tiểu thư Sarah của nhà Aphelandra.”
Sarah nhận xét, có đôi phần ngượng ngập.
“Reborn-san, ngài vẫn phong nhã như bao giờ. Và… vẫn đẹp trai như thường.”
Tsuna suýt phì cười. Thánh thần ơi! [tg: “dứa ơi !”] Reborn mà… đẹp zai ! Cậu đã từng thấy những con khỉ trong sở thú Namimori còn hấp dẫn hơn nhiều. Nhưng Reborn nhận lời ca ngợi đó với một phong cách như đã quen với sự tán dương như thế rồi, nhóc ta đón lấy bàn tay cô tiểu thư kia rồi… đặt nhẹ một nụ hôn nồng cháy lên đó, nói.
“Còn tiểu thư, vẫn kiều diễm như bao giờ !!”
“Cám ơn !” Cô ta nói với nụ cười tươi rói, rồi quay bước.
Thấy Tsuna tủm tỉm cười, Reborn hỏi, vẻ sát khí đằng đằng “Cười gì ?!”
“Không, không có gì đâu !” Tsuna nhanh chóng đổi thái độ, mồ hôi chảy ròng ròng, mặt tái mét đi vì Reborn đang bắt đầu giơ cao cây búa Leon khổng lồ và sắp đánh vô cậu.
*Rầm!*
“Owowowow.” Tsuna thét lên.
“Liệu hồn đấy, Tsuna vô dụng. Cậu mà còn xớ rớ vào những chuyện không đâu là tôi cho cậu chết trước khi kế nhiệm chính thức Boss Vongola đấy.” Reborn nhảy lên vai Basil đang đứng gần đó, đi mất.
- -
Từ giữa đám đông, một người râu rậm vừa lách ra vừa nói.
“Hân hạnh được gặp cậu, cậu trẻ Vongola. Có lẽ đây là lần đầu chúng ta gặt mặt nhau nhỉ ?”
Tsuna nhận ra *tình cờ* người đàn ông với cái áo choàng da bò rừng còn nguyên lông đó chính là Boss nhà Bovino *cái nì là suy đoán, có lộn cũng phải chịu*. Khi ông lại gần, Tsuna bắt gặp vẻ ngạc nhiên của ông ta khi nhìn thấy cậu.
“Uhpm, trông cậu trẻ nhỉ. Cứ nghĩ cậu là một chàng thiếu niên chững chạc mọc râu lún phún dưới cằm nữa chứ ! Ahahahahahaha !” Cái ông Boss này giống Lambo như tạc, ‘nổ’ banh nhà đến văng miểng chai luôn *sr, tác giả thủ sẵn khiên chống miểng rồi, cụ thể là tg tiếp tục đỡ dứa, chục trái chả thấm, kufufu !* Người xưa nói ko sai, chủ nào tớ nấy, nhóc bò ngốc bao nhiêu thì Boss lại càng “đỉnh” đến cà chớn bấy nhiêu.
“Vậy, cậu trẻ Vongola, cậu có thể cho ta biết tại sao cậu lại đồng ý buổi lễ kế vị này ? Vì tiền bạc, danh vọng, quyền lực hay... thống trị thế giới... hay... bị cưỡng bách ??!”
‘Đúng quá đi chứ !?’ Tsuna nghĩ ‘Nếu tôi có khả năng khác thường thì Reborn đâu có đối xử với tôi như một món đồ chơi như thế !’ Nhưng cậu vẫn cảm thấy đó không phải là lý do thật sự. Không phủ nhận từ khi Reborn xuất hiện, cuộc sống vốn dĩ bình thường nay đã thay đổi ít nhiều, mang đến cho cậu không biết bao nhiêu là tai ương rắc rối không xuể, nhưng cũng phải thầm cám ơn điều đó mà cậu đã dần trưởng thành hơn trước và có không ít những người bạn đáng trân trọng luôn biết xả thân vì nhau khi khó khăn; nghĩ đến điều ấy, cậu đều luôn có một cảm giác thanh thản yên bình chưa từng có trước giờ. Và tự đáy lòng, cậu nói rõ từng chữ.
“Quyền lực, tiền bạc... tôi không mong muốn gì ở chúng khi leo lên nấc thang quá cao này. Chỉ mong sao… có thể bảo vệ được những người mà tôi yêu quý là được rồi !”
Boss Bovino gật gù.
“Điều đó khiến ta yên tâm. Gần đây người ta quá ít nghĩ đến điều phải trái mà chỉ tìm cách thu vén quyền lợi riêng tư. Thấy những trò ngu xuẩn đó làm sao ta nén giận cho được. Suy cho cùng thì chúng ta cũng không thể trách họ được, vì... chúng ta là Mafia.” Ông vỗ nhẹ lên vai Tsuna “Nhưng... nếu trong chúng ta mà có những con người biết nghĩ đến người khác, đặt ưu tiên của những người mà mình yêu thương lên chính bản thân mình như cậu thì thật đáng trân trọng.”
“Ngài…” Trước đó là Đệ Cửu, nay lại đến lời của Boss của Bovino Famiglia, Tsuna nhận thấy trong giới Mafia đôi khi cũng có biết bao những con ng` đáng kính trọng, không phải vì uy danh hay quyền lực của họ mà chính vì cung cách họ xem xét người khác- như thấu hiểu người đó. | |
| | | yuu_mukuro Civil
Tổng số bài gửi : 107 Age : 33 Famiglia : Vongola Tâm trạng : vô tư DWF point : Registration date : 01/09/2008
| Tiêu đề: Re: [KHR] Vongola 10th' s Hellish Days Tue Nov 18, 2008 3:29 pm | |
| Part 5: Hội ngộ người xưa.
“Những cánh hoa Sakura…” Giọng Eirlys vang lên giữa thinh lặng, nghe buồn hiu hắt, cô bé ngước đôi mắt thấm đượm u buồn lên cây anh đào gần nhất. Mỗi khi nhìn chúng, cô bé càng nhớ về những ngày trước kia - những ngày mà bây giờ sẽ không bao giờ có thể tìm lại được nữa… giấc mơ ấy đã dần phai nhạt tự khi nào…
“Eirlys bé bỏng của ta, trông con cứ như một nàng công chúa vậy !” Ở giữa một cánh đồng hoa rộng lớn nhuộm đầy ngũ sắc, người thanh niên trẻ với mái tóc cam ngẩng lên mỉm cười nhìn đứa bé gái ngồi bên dưới và nhẹ nhàng từng chút đặt vòng hoa lên mái tóc màu ánh bạc của cô bé. Đôi mắt vàng kim của anh nhìn cô bé không chớp và tràn đầy tình thương.
“Papa, vòng hoa đẹp quá ! Eirlys yêu papa nhất trên đời !” Cô bé Eirlys ngày nào chồm tới ôm chầm lấy cổ anh.
“Ta cũng rất yêu con, Eirlys àh. Ta sẽ mãi mãi bảo vệ con, ta hứa.” Người thanh niên ôm tiểu công chúa bé bỏng vào lòng mình.
“Có thật không papa ? Vậy sau này Eirlys sẽ luôn ở bên papa. Papa hứa đi ! Hứa rằng papa sẽ mãi mãi bảo vệ Eirlys.”
Vừa nói, Eirlys vừa chìa ngón tay út ra trước mặt và không chút ngần ngại, người thanh niên dùng ngón út của mình ngoéo lấy ngón tay cô bé.
“Ta xin thề ! Dù vòng luân hồi cứ tiếp diễn, nhưng… khi nào ta vẫn mãi là chính mình, ta sẽ không bao giờ rời xa con.”
“Papa, Eirlys biết lỗi rồi. Nhưng,… tại sao papa lại không quay về với con… papa ?” Đôi mắt Eirlys bắt đầu ngấn lệ, rơi tí tách xuống hai bàn tay nhỏ bé.
Bỗng nhiên cô bé nghe thấy tiếng chíp chíp yếu ớt từ đâu đó. Eirlys vội lắng tai nghe thử thì phát hiện tiếng kêu đó đến từ bãi cỏ cách đó không xa. Thế là thận trọng bước từ từ, Eirlysnhìn thấy một tổ chim nằm trên bãi cỏ, trên đó chỉ có hai chú chim non bé bỏng đáng yêu đang sợ hãi tột cùng. Eirlys chầm chậm bước đến gần, sè sẹ đưa một tay ra rồi rụt lại ngay, sau đó cô bé lại đưa tay khẽ chạm vào một chú chim non.
“Các bạn đau lắm phải không ? Tớ giúp các bạn nhé !” Quệt nước mắt, cô bé nói.
Thế là không chần chừ, Eirlys mon men đến gần cây anh đào gần đó, ngước đầu lên để tìm một chỗ nào có thể bám vô đó mà leo lên. Nhưng… bất ngờ…
Có mùi… xông vào mũi… lại là mùi đó… Chất lỏng màu đỏ tươi… tanh tưởi tràn ngập trên bàn tay nhỏ nhắn… Nắng chưa tắt… Sakura vẫn nở rộ… sự yên ổn hay ngưng đọng đây…? Cánh hoa đong đưa… hạt phấn tan biến theo gió… cánh hoa rồi lại vút lên không trung… Máu… bắn lên tung toé từ lòng bàn tay… Nhuộm đỏ chúng… Hơi thở đã tắt… những dòng máu run rẩy phút giây cuối cùng…
Có bao giờ tỉnh lại được hay không ? Đã chẳng còn ý nghĩa gì nữa… Chết…là mãi mãi… không thay đổi Vòng luân hồi lặp lại từng ngày…
“Tiểu… tiểu thư… mau buông chúng ra… tiểu thư…”
- -
Tsuna đâm ra chán ngán cái lễ kế vị cho cậu lắm rồi, lẽ ra giờ này cậu đang ở nhà chơi Game cùng Lambo hay thưởng thức những món ăn do mẹ nấu chứ có phải khổ sở đi lòng vòng như thế này đâu. Ấy là chưa kể bên cạnh cậu lúc nào cũng túc trực hai kẻ phiền phức bám đuôi: Storm Guardian và cô nàng Haru [mới phát hiện ra cậu chàng Tsuna và bám dính cậu ta ko chịu buông].
Papa cậu, ông Iemitsu- Môn ngoại Cố vấn và Đệ Cửu, Boss hiện thời nhà Vongola, hôm nay [kể cả một tuần cũng dám chơi hết] đã bao trọng gói cả khu vực quanh trường Nami để tổ chức lễ kế vị cho Tsuna. Mặc dầu Tsuna vừa ngay tức thì đã kịch liệt phản đối [27: Không... không... Tôi ko muốn mọi người biết mình có dính dáng với Mafia !!!], nhưng hai người quyền lực bề trên [cộng thêm một kẻ ngấm ngầm trong bóng tối mà-ai-cũng-bik-là-ai-đó] vẫn nhất quyết không chịu rời. Hai [ba chứ !^”^] người họ nói rằng họ cần phải chứng kiến đến lúc Tsuna hành xử như một Boss thực thụ hoặc ít nhất là cho tới khi buổi lễ ra mắt chính thức của cậu với những tay thuộc hạ và đồng minh nhà Vongola trong tương lai kết thúc yên ổn.
Tsuna, cố thuyết phục Đệ Cửu và papa rằng sẽ không có chuyện đến buổi lễ và nhặt cá ngừ ươn ném vô mặt các quý cô, hay giơ tay gãi gãi [ở bất kì nơi đâu, miễn là chúng còn nằm trên cơ thể]... sột soạt trước mặt bàn dân thiên hạ.
Nhưng… ông trời hôm nay có lẽ đã đi nghỉ mát mất rồi còn đâu, bỏ lại những đứa con tội đồ dưới trần thế gào thét khản cổ mà chả dc lợi lộc gì ngoại trừ thùng mồ hôi đầy muối.
Và thay vì tăng thêm thời gian yên ổn thoải mái cho Tsuna, Iemitsu lại đi cử thuộc hạ kè kè bên cạnh cậu mọi lúc mọi nơi [kể cả trong lùm]. Ông lúc nào cũng phấp phỏng lo sợ có tay sát thủ hay khủng bố tóc đuôi ngựa “ngựa”, mặc quần da cá sấu ngông cuồng nào đó nảy sinh ý định bắt cóc cậu con trai yêu vấu của mình.
Thật là… có lẽ cậu nên tách mình ra khỏi bầu không khí này một chút cho khuây khoả [trước khi lại có chuyện rắc rồi sắp xảy ra]
“Tiểu thư… xin tiểu thư hãy buông chúng ra… chúng… chúng đã chết rồi…!”
Đồng loạt, hàng tá cái đầu quanh Tsuna quay ngoắt lại. Đứng trước mặt cả đám là một đám người đàn ông vest đen không hẹn mà cùng trưng một bộ mặt sửng sốt vẻ khiếp hãi trước cảnh tượng bên dưới.
Tsuna nheo mắt lại để nhìn dc tỉ mỉ hơn, một mái tóc màu bạc rũ rượi che khuất đi nửa gương mặt, thất thểu vẻ mơ màng như chăm chú vào một cái gì đó xa xăm…
Tò mò là điều không tốt nhưng Tsuna vẫn muốn hiểu rõ ngọn ngành. Thật chậm rãi, cậu tiến đến gần cô bé bên dưới gốc cây anh đào nhưng không may lại gặp sự truy cản của đám thuộc hạ mặc đồ đen. Gokudera thì luôn xốc nổi như mọi khi, tay lôi ra một mớ thuốc nổ từ trong túi áo thách thức, cãi vả với đám người kia cho đến khi có một bàn tay rực lửa che chắn trước mặt ra hiệu “đủ rồi” thì Storm Guardian mới nín bặt tuân phục. Cũng như Gokudera, đám người áo đen lỗ mãng sau khi chứng kiến ngọn lửa vàng kim - lửa Dying Will rực sáng trên trán của cậu bé trước mắt, họ nhận ra đó là ai và liền khép nép cúi chào, tản thành hai hàng dẫn lối cho cậu bước xuyên qua.
Tsuna bắt đầu đi về phía cô bé, chậm rãi hơn, như thể đang tiến đến gần một sinh vật bé nhỏ mà cậu không muốn làm nó cảm thấy bị nguy hiểm.
Gìơ Tsuna mới có thể nhìn kĩ hơn, đằng sau mái tóc xoăn dài màu bạc uốn lượn như sóng biển ấy là một đôi mắt long lanh pha lê tím, mơ hồ… xa xăm… vô hồn… vô cảm xúc… chỉ còn là sự trống rỗng xoáy sâu khi nhìn vô chú sẻ con đẫm máu trong lòng bàn tay. Không hiểu vì sao mà Tsuna lại có ý nghĩ kì lạ là trước đó đôi mắt ấy đã từng mang màu khác, nhưng giờ đây những màu sắc đó đã bị cuốn trôi đi. Với những cô bé khác thì sẽ có đôi má ửng hồng và làn da trắng nõn, trong khi cô bé trước mặt cậu lại mong manh như thể làm từ tơ mỏng.
Tsuna cúi người xuống mà không nói một lời nào và không biết có gì đó trong tâm trí cậu xui khiến, cậu đưa những ngón tay ra, vuốt nhẹ đan xen từng kẽ nhỏ của mái tóc bạc đó. Bên dưới những ngón tay Tsuna, mái tóc cô bé thật mềm mại, như thể cậu đang chạm vào nước, và khi nhìn gần, khuôn mặt cô bé trắng bệch gần như tuyết. Có lẽ trước giờ Tsuna chưa thật sự nhìn kĩ cô bé này trước đây và bây giờ cậu đột ngột nhận ra mình đã biết cô bé này. Cậu đã thấy cô bé ở đâu đó nhưng không thể nhớ ra chính xác là ở đâu, cảm giác ấy rất thân quen và ấm áp… giống như… lúc mà Đệ Cửu ấn điểm lên trán cậu trong trận đấu với Varia cách đây vài tháng.
Cô bé kì lạ vẫn không có phản ứng, mặc cho có người đang chạm vào mình. Vẫn với đôi mắt vô hồn trân trân vô chú sẻ con đã chết, ngay tức thì, cô bé mặc tình khép chú sẻ con trong 2 lòng bàn tay chực bóp nát chúng không thương tiếc.
Đám thuộc hạ áo đen kinh hãi vội đến ngăn… nhưng một điểm nào đó thì họ không dám, đúng ra là họ sợ và Tsuna không hiểu vì sao lại thế, vì nguyên do gì ?
Chính lúc này đây, môi Tsuna tự cử động “Chính vì coi trọng sinh mạng của mọi loài mới cảm nhận dc sự quý giá của những thứ sắp mất đi.” Đến đây, cậu đặt nhẹ tay lên vai cô bé rồi nhẹ nhàng giải thoát cho chú sẻ con đã chết kia, tay nâng niu nó dù biết rằng chúng đang vương máu “Dù đau khổ đến mức nào thì em cũng ko dc trốn tránh nó, phải dũng cảm đối diện với nó.” Đôi mắt vàng kim của Tsuna xoáy sâu yêu thương thẳng vào đôi mắt tím trực diện “Nó… cũng là bạn tốt của em mà, vì nó, em càng phải dũng cảm hơn chứ, có phải ko ?”
Lần này, ko thể làm ngơ thêm dc nữa, đôi mắt tím rời bỏ sự mơ màng, đôi môi đỏ mọng ấy khẽ thì thào.
“Anh là… ai ?”
“Ahhh… Errrr… Anh… anh là Sawada Tsunayoshi. Errr… anh… ko cố ý xen vào… chỉ là…”
“Jyuudaime đây là người sẽ trở thành Boss của Vongola Famiglia trong tương lai.” Gokudera hùa vào hào hứng.
“V-Vongola… Jyuudaime… Tsuna… anh là…??!”
Thế rồi, đôi mắt cô bé mở lớn lên, và không biết là do hiệu ứng ánh sáng hay ko mà Tsuna thoáng thấy mảng nét ngạc nhiên… vui mừng… nghi ngờ… do dự… hối tiếc và đau khổ ngay trên tia nhìn ấy.
“Ano… có lẽ anh ko nên quấy rầy em.” Tsuna xoay người lại bỏ đi, nhưng bất thình lình cậu cảm thấy có cái gì đó giật bên dưới cái áo choàng lại khiến cậu suýt chút nữa bật té ngã. Ngoái đầu ra sau, Tsuna thấy rõ cô bé đang rụt rè, hai tay ướt đẫm vì máu run lên khi nắm chặt vạt sau của chiếc áo choàng “Em… có gì muốn nói với anh uh ?”
Một lần nữa, Tsuna cúi gập người cho ngang bằng với cô bé vẫn đang run rẩy, không nói không rằng, chỉ chờ cho đối phương lên tiếng trước.
Ban đầu thoáng qua chỉ là sự ngỡ ngàng khi bắt gặp ánh nhìn thân quen kìa lạ trên đôi mắt vàng kim kia, sau đó là nỗi bi thương rồi đến… kì lạ, cõi lòng như có cái gì đó vơi đi… có lẽ vì đã gặp dc người rồi chăng ?
Ấm áp ? Do trời àh ? Hay là tâm hồn tôi ?
Có những thứ chỉ thoáng qua như cơn gió, chẳng vương lại chút gì trong ký ức… Cũng có những kỷ niệm, buồn vui và đau khổ, ta dùng cả cuộc đời cũng không thể quên đi… Có những chuyện càng cố đè nén trong lòng, lại càng dễ làm ta mất đi lý trí… Để rồi khi tỉnh lại, những vết thương hằn sâu trong tâm hồn đã chẳng thể xoá nhoà… Ký ức và hiện tại… Vết thương vẫn chưa thể chữa lành…
“Em có gì muốn nói với anh uh ?” Tsuna hỏi lại rồi ngừng một lúc. Trong cậu cũng cảm thấy có cái gì đó không yên, mong rằng cô bé đó ko trách cứ vì cái thói tọc mạch của cậu, cậu đã có một ngày quá căng thẳng rồi và ko mong muốn hứng thêm chứng stress nặng thêm nữa.
Cô bé nhẹ nhàng gật đầu.
Chỉ có lạnh. Và lạnh… Nhưng chẳng mấy chốc sẽ ấm áp như khi xưa…
Toàn thân run lên bần bật, cô bé nấc khẽ và vùi đầu trong vòng tay lạnh giá nhuốm màu tội lỗi của chính mình, cả người co rúm lại, bắt đầu khóc tiếp trong im lặng, trong nỗi đau tột cùng của nỗi lòng, dằn vặt dày xé tâm tư mình.
“Papa, nhìn xem, bầu trời đẹp quá… ngôi sáng sáng nhất trên bầu trời sẽ là mẹ, papa sẽ là bầu trời kia ôm trọn lấy con…”
“Eirlys, ta sẽ luôn là bầu trời của con, và của gia đình chúng ta,… ta hứa thế.”
Tsuna bối rối ko biết nên làm thế nào, tự dưng cô bé trước mặt cậu lại bật khóc,… cậu chưa làm gì mà ?
Không đợi ai lên tiếng, cô bé oà khóc thật to, chồm tới ôm chầm lấy cổ Tsuna, nghẹn ngào thốt lên
“Papa…!!!”
End Hellish Days X ~ Bạn dám đọc tiếp fic này ko? ~ | |
| | | Ume chan Civil
Tổng số bài gửi : 2 Age : 35 DWF point : Registration date : 13/05/2009
| Tiêu đề: Re: [KHR] Vongola 10th' s Hellish Days Mon Nov 09, 2009 2:05 am | |
| Ume muốn đọc, bạn viét tiếp nhé | |
| | | Sponsored content
| Tiêu đề: Re: [KHR] Vongola 10th' s Hellish Days | |
| |
| | | | [KHR] Vongola 10th' s Hellish Days | |
|
Similar topics | |
|
| Permissions in this forum: | Bạn không có quyền trả lời bài viết
| |
| |
| |